Phụng Hoàng Thần Trong Phế Viện Tra Án Yêu Cơ
Chương trước: Thiết Kỳ Sĩ Dùng Mưu Thoái Địch
Cao Thức hỏi ngay:
- Tổng đầu! Có phải vì vụ bối tử thất tung mà các hạ tới đây?
Tổng bộ đầu liên thanh đáp:
- Chính phải! Chính phải! Lão hủ khẩn cầu quý sư đệ giúp cho. Vụ này đồn đại ra thì chẳng những tiểu lão không toàn tính mạng mà cả Đề đốc đại nhân cũng phạm trọng tội.
Cao Thức nói:
- Lão nhị sắp về bây giờ. Tổng đầu cứ yên lòng. Tại hạ muốn hỏi trước: Vụ này xảy ra thế nào?
Tổng đầu đáp:
- Mấy vị bối tử sính cường, bức bách tiểu lão dẫn ra cửa Phụ Thành tra án.
Cao Thức hỏi:
- Tra án chuyện gì?
Tổng đầu đáp:
- Chỉ đáng trách tiểu lão đem tin tức do thám được nói cho các vị hay...
Cao Thức thấy lão vừa thở vừa nói, liền an ủi:
- Tổng đầu cứ thong thả mà nói. Sự tình đã xảy ra rồi, hoảng hốt cũng bằng vô dụng. Tổng đầu đã gặp bối tử trong trường hợp nào?
Tổng đầu hít một hơi chân khí đáp:
- Tiểu lão ở cửa Phụ Thành trở về gặp Tề Cách Lặc bối tử và đồng bạn của y cả thảy năm người. Các vị hỏi tiểu lão có tin tức gì, tiểu lão đã định gặp mặt lệnh sư đệ mới nói, mà chỉ muốn xin Tề bối tử dẫn tiểu lão về Bắc Hải...
Cao Thức hỏi:
- Tổng đầu do thám thấy chuyện gì?
Tổng bộ đầu đáp:
- Cách Phụ Thành không xa mấy có một tòa trang viện bỏ hoang từ năm năm trước. Chủ nhân trang viện này chết hết ở trong khu vườn hoa tại hậu viện. Từ đó đến nay không ai dám mua tòa trang viện này.
Cao Thức hỏi:
- Tòa trang viện này do quan phủ nêu tên phát mại hay sao?
Tổng bộ đầu gật đầu hỏi lại:
- Phải rồi! Đại hiệp thử đoán coi vì lẽ gì mà mãi không bán được?
Cao Thức đáp:
- Phải chăng vì đặt giá quá cao?
Tổng bộ đầu đáp:
- Tòa viện kiến trúc rất xinh đẹp. Hoa viên rộng tới ngoài ba chục mẫu mà chỉ đặt giá một ngàn hai trăm lạng bạc là rẻ lắm rồi.
Cao Thức hỏi:
- Vậy thì sao lại không mua?
Tổng bộ đầu đáp:
- Vì trong vườn hoa có ma.
Cao Thức cả cười nói:
- Làm gì có chuyện đó? Ma quỷ là chuyện hão huyền.
tổng bộ đầu đáp:
- Tiểu lão cũng không tin ma quỷ, nhưng đêm nay lại gặp ma quỷ thật sự.
Cao Thức cười hỏi:
- Tổng đầu tới đó hồi nào?
- Tổng bộ đầu đáp:
- Tiểu lão ra khỏi thành lúc chập tối, chưa hết canh một đã đến đó rồi. Vì xung quanh trang viện chẳng có một nhà cư dân nào mà tiểu lão muốn phòng ngừa người võ lâm ẩn mình, nên len lén đến gần khu này.
Cao Thức hỏi:
- Hình thù ma quỷ ra làm sao?
Tổng bộ đầu đáp:
- Bốn con nữ quỷ. Bọn chúng chiếm cứ tòa đình các ở giữa vườn. Bên trong còn có những chấm lửa xanh lè.
Cao Thức nói:
- Chắc là người võ lâm chứ gì?
Tổng bộ đầu lắc đầu đáp:
- Lão hủ cũng cho là hạng vô danh tiểu bối. Nếu là người võ lâm khi nào lão hủ lại không nhận ra.
Cao Thức hỏi:
- Tổng đầu lấy gì chứng minh bọn họ không phải là người võ lâm?
Tổng bộ đầu đáp:
- Lão hủ thấy trong vườn có đèn sáng, ban đầu cũng cho là người võ lâm ẩn nấp bên trong, liền thận trọng nhảy qua bức tường vây, sẽ sàng cất bước tiến gần về phía đình các.
Cao Thức hỏi:
- Thế thì tổng đầu đã nghe rõ hoặc nhìn rõ chúng rồi chứ?
Tổng bộ đầu đáp:
- Nói ra cũng chẳng ai tin. Trong đình các có đèn lửa sáng. Giữa đình thi thể một người đàn ông lõa thể nằm ngửa. Ngoài ra là bốn con quỷ cái cũng không mặc quẩn áo. Bọn chúng chẳng nói chẳng cười, cứ ngồi xếp bằng ở chung quanh xác chết.
Cao Thức ngạc nhiên nói:
- Vậy chúng ngồi làm gì?
Tổng bộ đầu đáp:
- Lão hủ không hiểu và cũng không dám tới gần nữa, lập tức ra khỏi hoa viên.
Cao Thức hỏi:
- Lúc ra về Tổng đầu gặp bọn Tề cách lặc bối tử hay sao?
Tổng bộ đầu đáp:
- Phải rồi! Các vị nghe chuyện này bắt tiểu lão phải đưa đường đến thẳng vườn hoa đó.
Cao Thức hỏi:
- Tại sao không thấy họ đâu?
Tổng bộ đầu đáp:
- Các vị bắt lão chờ ở bên ngoài vườn rồi cả năm người nhảy vào.
Cao Thức hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tổng bộ đầu đáp:
- Sau chừng nửa giờ, lão hủ không thấy năm vị bối tử trở ra mà cũng chẳng nghe động tĩnh chi hết. Lão hủ biết rằng nguy rồi đành phải tiến vào.
Cao Thức hỏi:
- Trong đình vẫn còn đèn lửa chứ?
Tổng bộ đầu thở dài đáp:
- Không còn đèn lửa gì cả. Lão hủ mình mang trọng trách liền rút kiếm xông vào đình các. Ngờ đâu trong này cũng chẳng có một ai.
Cao Thức nói:
- Vụ này quả nghiêm trọng phi thường!
Tổng bộ đầu nói:
- Lúc đó lão hủ chẳng còn hồn vía nào nữa, hỏa tốc chạy về, còn niềm hy vọng duy nhất là xin hai vị đại hiệp đi ngay cho, nhưng tới đây được tin lệnh sư đệ vào tuần tra nội cung.
Cao Thức hỏi:
- Có phải trưởng ban thị vệ nói cho tổng đầu biết không?
Tổng bộ đầu đáp:
- Đúng thế! Lão hủ chẳng thể tiến cung được, đành ủy thác cho trưởng ban đại nhân quay trở lại mời lệnh sư đệ.
Cao Thức nói:
- Đêm nay ở trong cung cũng xảy chuyện lớn, may mà lão nhị giải quyết xong! Chắc y sắp về đến.
Tổng bộ đầu hỏi:
- Vụ này giải quyết làm sao được? Nếu mất năm vị bối tử thì loạn to.
Cao Thức đáp:
- Cần phải đến hoa viên điều tra, hoặc giả tìm ra được manh mối gì chăng.
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng cười của Ngũ vương tử vang lên. Y bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Đêm khuya rồi. Ta cũng chẳng vào cung nữa.
Cao Thức vội ra nghênh tiếp nói:
- Ngũ gia! Xảy ra chuyện rồi.
Ngũ vương tử thấy Cao Thức vẻ mặt nghiêm trọng vội hỏi:
- Cao đại ca! Chuyện gì vậy?
Cao Thức mời y vào nhà ngồi rồi kêu Tổng bộ đầu ra bảo lão:
- Tổng đầu! Lão bẩm rõ với Ngũ gia đi.
Thiết Kỳ Sĩ thấy Tổng bộ đầu ở đây vội hỏi:
- Lão Tổng! Chuyện gì vậy?
Tổng bộ đầu nhìn Ngũ vương tử thi lễ rồi thuật lại chuyện đã qua.
Ngũ vương tử nghe nói cả kinh trầm giọng đáp:
- Vụ này chớ để đồn đại ra ngoài.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Ngũ gia! Chúng ta thử đi coi. Chẳng có chuyện ma quỷ gì đâu, nhất định là bọn tà môn trong võ lâm hý lộng quỷ thần.
Ngũ vương tử vẫy tay nói:
- Tổng bộ đầu dẫn đường cho chúng ta!
Tổng bộ đầu liền thi triển khinh công chạy thẳng ra ngoài cửa Phụ Thành. Lúc tới hoa viên đêm đã sang canh tư. Ngũ vương tử hoÌ0i ThiêÌt Ky̬ SiÌ’:
- Chúng ta vào cả hay sao?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ gật đầu đáp:
- Trong vườn chẳng có động tĩnh gì. Chúng ta cứ vào hết. Nhưng Tổng đầu trở về đi, sáng mai đem đồ ăn lại sớm. Bọn tại hạ ở trong vườn chờ cho đến sáng.
Tổng bộ đầu đáp:
- Thiết đại hiệp! Đình các ở giữa vườn, vì bỏ hoang lâu ngày, cỏ dại mọc đến thắt lưng lấp cả lối đi. Những cây tạp thụ mọc thành rừng, đứng ngoài không trông thấy.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ nói:
- Được rồi! Chúng ta hãy tra xét khắp cả khu vườn. Tổng lão cứ về đi, sáng mai đem đồ ăn đến là được.
Tổng bộ đầu đi rồi Ngũ vương tử khẽ hỏi:
- Hiền đệ! Ta coi bộ hiền đệ muốn đuổi hắn đi. Tại sao vậy?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ cười đáp:
- Đức Hoàng thượng đã ban cho bảo vật, không chừng đêm nay phải dùng tới. Tại hạ sợ lão ngó thấy sẽ tiết lộ phong thanh nên bảo lão về đi.
Ngũ vương tử hỏi:
- Chỗ nào hiền đệ cũng rất thận trọng và tinh minh, người thường không thể bì kịp. Bây giờ chúng ta vào vườn bằng cách nào?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đáp:
- Để tại hạ đi trước.
Chàng móc túi lấy tấm gương cổ nhỏ bằng miệng chung trà, chẳng hiểu chế bằng gì, chàng cầm dấu trong lòng bàn tay, nhảy qua tường vào trong vừa đi vừa soi.
Tấm gương có ánh trăng chiếu vào phát ra một luồng bạch quang lờ mờ soi xa đến ngoài mười trượng, nhưng chỉ một mình chàng trông thấy. Còn những người đi sau chẳng thấy gì mới thật là kỳ.
Ngũ vương tử cười mát hỏi:
- Có phải hiền đệ đang dùng bảo kính không?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ gật đầu hỏi lại:
- Ngũ gia cũng nhìn thấy ư?
Ngũ vương tử đáp:
- Không. Ta chỉ thấy cử động của hiền đệ có điều khác lạ.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ hỏi:
- Ngũ gia không thấy luồng ánh sáng lờ mờ vọt ra ư?
Ngũ vương tử gật đầu.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ cả mừng nói:
- Thế thì hay tuyệt! Tại hạ ngó thấy làn ánh sáng lờ mờ chiếu ra xa ngoài mười trượng.
Ngũ vương tử đáp:
- Hãy khoan! Để ta thử ẩn mình trong bóng tối xem hiền đệ có nhìn thấy không? Đồng thời ta muốn coi xem có thấy tia sáng chăng?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ nói:
- Bất tất phải thử nữa. Gia sư đã bảo tấm gương này địch nhân đối diện cũng không ngó thấy. Nó chuyên để đối phó với vật vô hình. Tác dụng của nó cũng không giống ánh đèn lửa.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đi tới trước to̬a đi̬nh caÌc, bên trong không coÌ đe̬n lưÌ0a chi hêÌt. Cha̬ng câÌ0n thâÌ£n điê̬u tra xung quanh rô̬i mơÌi tiêÌn va̬o.
Cha̬ng vư̬a bươÌc qua cưÌ0a đaÌ’ quay ra nhi̬n moÌ£i người nói:
- Trong na̬y quaÌ0 coÌ nưÌ’ nhân ơÌ0 trươÌc.
Cao ThưÌc hoÌ0i:
- Sao biêÌt?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đáp:
- HaÌ’y co̬n mu̬i hương phâÌn thoang thoaÌ0ng.
Ngũ vương tử triÌ£nh troÌ£ng nói:
- Như vâÌ£y đuÌ0 chưÌng minh không phaÌ0i la̬ ma quyÌ0.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ bôÌ’ng troÌ0 va̬o môÌ£t goÌc đi̬nh noÌi:
- Trong na̬y co̬n coÌ môÌ£t đôÌng coÌ0 khô. HiêÌ0n nhiên đaÌ’ coÌ người nguÌ0 ơÌ0 đoÌ. Trên coÌ0 co̬n lưu laÌ£i những vâÌ£t dơ daÌy.
Ngũ vương tử hoÌ0i:
- VâÌ£t gi̬ dơ daÌy?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đáp:
- TaÌ£i haÌ£ chưa tư̬ng gâ̬n nưÌ’ nhân không đuÌ0 kinh nghiêÌ£m, nhưng cuÌ’ng nghiÌ’ ra đoÌ la̬ những dâÌu vêÌt sau khi liêÌ’u sưÌ£.
Cao ThưÌc vôÌ£i nói:
- Chúng ta thưÌ0 ra ngoa̬i vươ̬n xung quanh đi̬nh điê̬u tra xem coÌ xaÌc chêÌt đa̬n ông na̬o boÌ0 laÌ£i không?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ hoÌ0i:
- Sư ca tươÌ0ng người đa̬n ông kia biÌ£ tưÌ nưÌ’ huÌt hêÌt tinh khiÌ rô̬i chêÌt hay sao?
Cao ThưÌc đáp:
- NhâÌt điÌ£nh la̬ thêÌ!
Ngũ vương tử nói:
- Đây quaÌ0 la̬ nơi boÌ£n yêu nưÌ’ ta̬ môn la̬m chuyêÌ£n câÌ0u hơÌ£p, chúng ta mau đi tra xeÌt coi.
Cao ThưÌc nhi̬n BaÌ£ch đaÌ£i muôÌ£i noÌi:
- Ngươi la̬ con gaÌi, ơÌ0 laÌ£i đây, không nên đi.
Y quay laÌ£i baÌ0o moÌ£i người:
- Xin NguÌ’ gia điê̬u tra măÌ£t chiÌnh, NhiÌ£ Lang ơÌ0 meÌ taÌ0. LaÌ’o NhiÌ£ điê̬u tra măÌ£t sau. TaÌ£i haÌ£ qua meÌ hưÌ’u. Chúng ta chiÌ0 điê̬u tra trong phaÌ£m vi mươ̬i trươÌ£ng, hêÌ’ phaÌt hiêÌ£n điê̬u gi̬, lâÌ£p tưÌc la lên.
MoÌ£i người đi rô̬i. ChăÌ0ng bao lâu ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ lơÌn tiêÌng hô:
- ƠÌ0 đây rô̬i!
Ba măÌ£t nghe tiêÌng chaÌ£y laÌ£i thâÌy môÌ£t xaÌc chêÌt đa̬n ông nă̬m sâÌp trên đôÌng coÌ0, vâÌ’n đêÌ0 thân thêÌ0 loÌ’a lô̬. Bên caÌ£nh co̬n đôÌng quâ̬n aÌo nho sinh.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ noÌi:
- Người na̬y mơÌi hai mươi baÌ0y, hai mươi taÌm tuôÌ0i ma̬ thiÌ£t tiêu hêÌt, da nhăn laÌ£i, toÌ0 ra biÌ£ huÌt hêÌt tinh khiÌ. Không hiêÌ0u la̬ nhân siÌ’ phương na̬o?
Ngũ vương tử nói:
- Trơ̬i săÌp saÌng rô̬i. Chúng ta chơ̬ Tổng bộ đầu tơÌi giao cho hăÌn chôn câÌt. Bây giơ̬ phaÌ0i lâÌ£p tưÌc đi kiêÌm boÌ£n Tê̬ caÌch LăÌ£c năm người. E ră̬ng hoÌ£ cuÌ’ng bươÌc va̬o lôÌt chân cuÌ0a keÌ0 biÌ£ naÌ£n.
MâÌy người va̬o trong đi̬nh. ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ hỏi:
- NguÌ’ gia! BôÌn măt kinh tha̬nh coÌ chôÌ’ na̬o văÌng veÌ0 đăÌ£c biêÌ£t không?
Ngũ vương tử đáp:
- CaÌi na̬y phaÌ0i hoÌ0i Tổng bộ đầu. LaÌ’o giao thông bôÌn măÌ£t mơÌi biêÌt hêÌt moÌ£i chôÌ’.
ChăÌ0ng bao lâu, Tổng bộ đầu dâÌ’n mâÌy tay cao thuÌ0 tơÌi, đem đô̬ ăn uôÌng ba̬y ra.
Ngũ vương tử noÌi:
- Đem ra ngoa̬i rư̬ng cây ăn saÌ£ch seÌ’ hơn ơÌ0 trong na̬y.
Y laÌ£i dăÌ£n:
- Tổng bộ đầu dâÌ’n boÌ£n bôÌ£ haÌ£ ra sau đi̬nh viêÌ£n. XaÌc chêÌt đa̬n ông đaÌ’ tra ra rô̬i. LaÌ’o đi lo liêÌ£u hâÌ£u sưÌ£ va̬ câ̬n điê̬u tra lai liÌ£ch người biÌ£ naÌ£n.
Tổng bộ đầu nghe noÌi châÌn đôÌ£ng tâm thâ̬n, vôÌ£i dâÌ’n người giuÌp viêÌ£c đi ngay.
ThiêÌt nhiÌ£ Lang câ̬m đô̬ ăn trươÌc. Co̬n moÌ£i người ti̬m nơi saÌ£ch seÌ’ ngô̬i xuôÌng vư̬a ăn vư̬a noÌi chuyêÌ£n.
Ăn cơm saÌng xong, Tổng bộ đầu laÌ£i xin chiÌ0 thiÌ£:
- Thưa điêÌ£n haÌ£! ĐiêÌ£n haÌ£ co̬n viêÌ£c gi̬ giao cho tiêÌ0u nhân nưÌ’a không?
Ngũ vương tử hỏi:
- Xung quanh kinh tha̬nh coÌ nơi na̬o tiÌ’nh miÌ£ch không thi̬ noÌi cho ThiêÌt đaÌ£i hiêÌ£p hay!
Tổng bộ đầu đáp:
- Ngoa̬i mâÌy nơi chu̬a đê̬n, chăÌ0ng coÌ chôÌ’ na̬o văÌng veÌ0.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ noÌi:
- VâÌ£y laÌ’o tôÌ0ng đi la̬m viêÌ£c đoÌ đi. CoÌ tin gi̬ taÌ£i haÌ£ seÌ’ baÌo cho laÌ’o biêÌt.
Tổng bộ đầu vâng daÌ£ ruÌt lui.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ nhi̬n Ngũ vương tử noÌi:
- ChăÌc yêu nhân ơÌ0 caÌ0 măÌ£t tây. TaÌ£i haÌ£ xaÌc điÌ£nh chuÌng la̬ nưÌ’ đô̬ thuÌ0 haÌ£ cuÌ0a ThôÌ0 ha̬nh thâ̬n. Đêm qua Long hôÌ£ giaÌ đaÌ’ thâÌy yêu nưÌ’ câÌ0u hơÌ£p vơÌi ThôÌ0 Linh KiêÌm. CoÌ khi đôi câÌ0u nam nưÌ’ đoÌ la̬ sư huynh sư muôÌ£i.
Ngũ vương tử noÌi:
- Hiê̬n đêÌ£ baÌ0o người đa̬n ba̬ ma̬ Long hôÌ£ giaÌ đaÌ’ găÌ£p đoÌ la̬ ThôÌ0 Ha̬nh yêu cơ ư?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đáp:
- TaÌ£i haÌ£ đoaÌn vâÌ£y!
Ngũ vương tử noÌi:
- Vê̬ măÌ£t đoÌ coÌ BaÌt LyÌ Trang, Nha môn khâÌu, ThaÌ£ch CaÌ0nh sơn la̬ những nơi nôÌ0i tiêÌng nhâÌt.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đaÌp:
- NêÌu vâÌ£y chúng ta haÌ’y đêÌn ThaÌ£ch caÌ0nh sơn
Ngũ vương tử đi trươÌc dâÌ’n đươ̬ng, cươÌc tri̬nh râÌt leÌ£ ma̬ giưÌ’a trưa mơÌi tơÌi chân nuÌi ThaÌ£ch CaÌ0nh. Nơi đây du khaÌch râÌt nhiê̬u.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ lên đưÌng chôÌ’ đâÌt cao troÌ0 vê̬ phiÌa Tây nam chân nuÌi hỏi:
- NguÌ’ gia! Con sông kia la̬ sông na̬o?
Ngũ vương tử hoÌ0i laÌ£i:
- ĐoÌ la̬ sông ViÌ’nh ĐiÌ£nh. CoÌ chuyêÌ£n gi̬?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đáp:
- Không lên nuÌi nưÌ’a. Chúng ta theo doÌ£c chân nuÌi caÌ£nh bơ̬ sông ma̬ đi. CaÌc viÌ£ nên chuÌ yÌ đêÌn thuyê̬n be̬ cu̬ng bơ̬ sông.
Ngũ vương tử hoÌ0i:
- NhưÌ’ng nơi na̬y coÌ chuyêÌ£n gi̬?
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ đáp:
- Bi̬nh sinh ThôÌ0 ha̬nh thâ̬n không ơÌ0 pho̬ng ôÌc. ĐêÌ£ tưÌ0 cuÌ0a laÌ’o cuÌ’ng theo tâÌ£p quaÌn na̬y. VaÌ0 laÌ£i chân nuÌi râÌt nhiê̬u khaÌch, du̬ coÌ sơn đôÌ£ng cuÌ’ng không ơÌ0 yên được.
MoÌ£i người giaÌ0 la̬m du khaÌch quanh ra bơ̬ sông ma̬ đi.
Đi chưa được nưÌ0a dăÌ£m, Cao ThưÌc đaÌ’ troÌ0 vê̬ phiÌa chân nuÌi noÌi:
- ChôÌ’ đoÌ coÌ môÌ£t caÌi thuyê̬n lơÌn.
ThiêÌt Ky̬ SiÌ’ tho̬ đâ̬u ra coi, phaÌt giaÌc trên thuyê̬n không người ma̬ cưÌ0a khoang laÌ£i đoÌng chăÌ£t, bâÌt giaÌc sinh lo̬ng ngơ̬ vưÌ£c hoÌ0i:
- Trong thuyê̬n kia chăÌ0ng coÌ gi̬, sao laÌ£i không chơÌ0 ha̬ng hoÌa?
Xem tiếp: Trừ Yêu Nữ Giải Cứu Bối Tử