Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phúc Yêu Chương 4

Chương trước: Chương 3



Thiết Mộc Ưng từ trong thùng gỗ đứng dậy, rất nhanhlau sạch thân hình, mặc lên áo đơn, vỏn vẹn thêm lớp áo bào mỏng liền đi vàotrong phòng, cũng không có bảo gia nhân đang ngủ ở bên cạnh phòng vào đốt thancho ấm.

 

 

Thời yên bình cũng phải nghĩ đến thời loạn, hắn tòngquân nhiều năm qua cũng không có quên nguyên tắc, mặc dù đã lên làm thành chủ,hắn vẫn không dám bởi vì an nhàn mà phóng túng, lúc nào cũng nhắc nhở bản thânphải luôn chuẩn bị đề phòng những khó khăn phía trước.

 

 

Lúc trước mỗi đêm làm cho người ấm áp là vì có TiểuPhúc ngủ bên cạnh bộ dáng rất thỏa mãn, quả thực tựa như người đang mỉm cười.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhớ tới Tiểu Phúc vừa ngốc nghếch vừa dễthương kia thì khuôn mặt nghiêm khắc liền trở nên nhẹ nhàng

 

 

Có đêm hắn không thể nào chợp mắt được, xoay qua xoaylại khiến Tiểu Phúc nhảy lung tung trên giường bày ra kháng nghị, cuối cùngcũng vì nuông chìu mà nằm yên cho nó yên ổn ngủ, khiến nó vô cùng đắc ý.

 

 

Tiết Mộc Ưng còn nhớ rõ vào cái đêm đầu tiên mang TiểuPhúc về, nó liền nhanh chóng nằm chết dí bên cạnh hắn, muốn cùng nhau ngủ. Hắnđuổi nó xuống đến vài lần, hết lần này tới lần khác nó không chịu xuống giường.Mà Tiểu Phúc khi vừa lên giường liền ngủ say như chết không chút đề phòng, chodù bị hắn làm thịt lột da, khả năng cũng không biết chuyện gì xảy ra.

 

 

“TiểuPhúc, ngươi đã chạy đi đâu?”

 

 

Thiết Mộc Ưng đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện trongphòng bất quá trở nên trống rỗng, hụt hẫng trong lòng khiến lòng hắn vô cùngkhó chịu.

 

 

Sột soạt. . . . . .sột soạt

 

 

Chung quanh đều tịch , Thiết Mộc Ưng nghe được cửa ravào truyền đến thanh âm kỳ lạ. Thần sắc hắn rùng mình, toàn thân căng thẳnglên, không lẽ lại là Kim Phúc kia nữa a!

 

 

Hắn giả bộ không nghe thấy tiếng vang, thậm chí thổitắt tất cả ánh đèn trong phòng, không muốn cùng nàng dây dưa.

 

 

Tại nơi này không phải không có nữ tử giống nàng cứluôn vây quanh hắn lấy lòng , nhưng nữ tử lớn mất như vậy muốn bỏ lên giườngcủa hắn chỉ có nàng, hắn trước đây chưa từng gặp qua.

 

 

Kim Phúc cùng Tiểu Phúc có nhiều điểm rất tương đồngnhau, mắt đen sáng, không nghĩ tới cử chỉ lại như thế làm cho người ta sợ hãi.Xem ra hắn mau mau ban thưởng tạ ơn, sớm tiễn khách phương xa. Nhưng Kim Phúcđã cứu mạng hắn hai lần, hắn nợ nàng xem ra không phải dùng quà cáp mớiđáp lại được, trừ khi nàng cũng bị nạn hai lần để tạo điều kiện cho hắn giúp đỡthì mới vẹn toàn được.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhắm mắt lại, đắp chăn mỏng, chuẩn bịngủ.

 

 

“Ô.. . . . .” Cửa ra vào truyền đến một tiếng động vật đángthương  gào thét.

 

 

Thiết Mộc Ưng mãnh liệt nhảy người lên, phóng tới cạnhcửa. Mở thanh cửa ra, một thân ảnh nho nhỏ phút chốc tiến đến.

 

 

“Ngươiđã về rồi.” Thiết Mộc Ưng mừng rỡ  nhìn Tiểu Phúc, khom người chờ nó nhảy vào lòng.

 

 

Chỉ là xưa nay vừa thấy hắn, Tiểu Phúc liền hướng nhàovào người hắn hưởng thụ, thế sao lúc này lại đứng xa xa ở bên ngoài mấy bước,vẻ mặt ai oán  nhìn hắn.

 

 

Thiết Mộc Ưng dùng thạch đánh lửa nhóm lên hai ngọnđèn cầy, phát hiện Tiểu Phúc vẫn không nhúc nhích  nhìn hắn.

 

 

Hắn nhăn lại lông mày, ngồi chồm hổm dưới đất cùngTiểu Phúc bốn mắt giao tiếp.

 

 

“Nhưthế nào không đến?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

 

 

Kim Phúc đến trợn mắt há mồm mà nhìn mặt mũi tràn đầy hiềnlành trước mặt, trong nội tâm nỗi băn khoăn cuối cùng rõ ràng ──

 

 

Quả nhiên là người không bằng hồ!

 

 

Chẳng trách Thiết Mộc Ưng bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìnKim Phúc, còn đối Tiểu Phúc khuôn mặt tươi cười đón chào.

 

 

“Cáikia Kim Phúc quả nhiên nói bừa, còn nói ngươi cái gì huynh đệ gặp nạn…” Thiết Mộc Ưng nói ra.

 

 

Hắn dám nói nàng nói bậy! Kim Phúc đến trừng liếc hắn,nhảy lên giường, tứ chi mới quán đều lại lập tức bật dậy , không hiểu đượctrừng mắt.

 

 

Thiết Mộc Ưng bị Tiểu Phúc trên giường biểu lộ rakhuôn mặt hung tợn, chọc cho cười ha ha.

 

 

“Tabảo người đốt than.” Thiết Mộc Ưng không nghĩ lại kêu tên gia nhân bên cạnhphòng ngủ , cầm lấy thạch đánh lửa thiêu đầy uể oải, vài cái liền đốt lên hơithan ấm áp đặt dưới giường

 

 

“Ngươihôm nay làm sao vậy? Bình thường không phải nhào vào ngay hay sao?” Thiết Mộc Ưng tại trên giường gạch ngồi xuống, rộng mởvạt áo lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc  .

 

 

Kim Phúc nhớ đến bộ ngực của hắn có bao nhiêu ấm áplại có thể ngủ tốt, không tự chủ liền hướng hắn đến gần một bước.

 

 

Thiết Mộc Ưng chờ mất đi kiên nhẫn, cánh tay dài duỗira, liền đem tiểu tử kia tiến vào trong ngực.

 

 

“Ngươicả ngày chạy đi đâu?”

 

 

Hắn ý tứ khá tốt hỏi nàng chạy chạy đi đâu? Nàng cảngày đều bị hắn mắng cho xoay quanh, còn bị hắn cột vào trên cây, đáng thươngvô cùng.

 

 

Kim Phúc đến hướng hắn nhe răng trợn mắt một phen, hồly đứa ra chưởng tát đánh tay của hắn.

 

 

“Tanghĩ một hồi mới biết rõ hồ ly cũng sẽ giận dỗi.” Thiết Mộc Ưng cười xoa đầu Tiểu Phúc , tùy ý nó đangdương trảo phá xiêm y cũng không quát trách móc.

 

 

Kim Phúc đánh cho hai cái, nàng ngáp một cái, đảohướng lồng ngực Thiết Mộc Ưng tựa vào

 

 

“Muốnngủ rồi?” Thiết Mộc Ưng nằm xuống giường , thuận tay đặt TiểuPhúc nắm ở bên cạnh mình.

 

 

“Cũngchỉ có ngươi không sợ ta.” Hắn vuốt đầu TiểuPhúc  , thấp giọng nói ra.

 

 

“Buổisáng sau khi tuyên an xử phạt Hồng Cương, tất cả các đại thần nhìn ta với ánhmắt sợ hãi. Ta làm sao không nghĩ đối với hắn pháp ngoại khai ân ? Chỉ là Thiếtthành đã có mấy ngàn người thiệt mạng, dù có lòng khoan dung nhưng phải tuyviệc mà xét. . . . . .”

 

 

Kim Phúc đến gật gật đầu lại gật đầu, cuối cùng haicon mắt đều nhắm lại.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn tư thái ngủ say của nàng, nhẹ nhàngcười, tiếp tục nói: “Hômnay đến thăm chính là Kim Phúc cô nương , tuy nói đã cứu ta một mạng, nhưngnàng hành tung quỷ dị, ta hết lần này tới lần khác so với ngươi có hai mắt tựanhau…”

 

 

Thiết Mộc Ưng còn chưa nói xong, Tiểu Phúc đã sớm tứchi nằm ngửa, ngủ như một tiểu oa nhi

 

 

Hắn khóe môi cong lên, nhìn Tiểu Phúc trong chốc látsau, liền hai mắt nhắm lại, không nói thêm lời .

 

 

Đêm lạnh thế này có ai đó để nói chuyện, cảm giác nàythật sự không tồi.

 

 

Buổi sáng hôm sau, Kim Phúc tỉnh lại, bởi vì giường ấmáp quá thoải mái, căn bản không nghĩ đứng dậy. Nàng từ từ nhắm hai mắt tại trêngiường gạch quay lại lăn qua, lăn đến đã đói bụng, mới cảm thấy mỹ mãn  lung lay cái đuôi rời giường.

 

 

Nàng tứ chi vừa chạm đất, liền nghe được ngoài cửatruyền đến tiếng thanh âm nói chuyện.

 

“.. . . . . Thành chủ ngày hôm qua đem ân nhân cứu mạng Kim Phúc đến cột vào trêncây, là muốn lấy oán trả ơn sao?”

 

 

“Trướcgiết ân sư, lại giết ân nhân cứu mạng, tại chiến trường giết địch đã quen, quảnhiên không đổi được cá tính lãnh huyết.”

 

 

Kim Phúc vừa nghe, tức đến quên đã đói bụng, lập tứcmuốn phóng tới ngoài cửa.

 

 

Chỉ là, Kim Phúc vừa ngủ dậy nên tinh thần thỏi mái,đầu óc cũng linh quang rất nhiều, nàng trước đem chính mình biến thành người,sau mới đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: “Các ngươi không được nói bậy vềThiết Mộc Ưng  ! Hắn là người tốt!”

 

 

Bên ngoài vội vàng im miệng, xem xét Kim Phúc cô nươnglại theo từ trong phòng thành chủ đi ra, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà dừnglại tất cả động tác.

 

 

Kim Phúc thấy tất cả mọi người không nói lời nào, nànghai tay tra eo, dương dương đắc ý nói: “Rất tốt, các ngươi đều đãhiểu.” Nhất định là nàng nói được rấttốt.

 

 

 

“Aida, không biết Kim cô nương ở nơi này.” Đạithẩm lên tiếng kinh hô, mím môi cười trộm nói.

 

 

 

“Nhưthế nào thành chủ ngày hôm qua còn cột Kim cô nương, hôm nay hai người tựu nhưkeo như sơn rồi?” Nô bộc có người nhỏ giọng nói.

 

 

“ThiếtMộc Ưng ngày hôm qua cột ta, là muốn hỏi ta là thế nào đi vào trong thành tới.” Kim Phúc đến xem hướng tên kia nô bộc, lớn tiếng nói.

 

 

“Nguyênlai thành chủ là vì an toàn Thiết thành mới chất vấn cô nương , dụng tâm lươngkhổ, dụng tâm lương khổ.” Nô bộc bừng tỉnhđại ngộ nói.

 

 

“Tómlại, các ngươi đừng có lại tìm Thiết Mộc Ưng trách oán. Giết Hồng Cương, trongnội tâm cũng rất khổ sở, nhưng hắn sợ hãi nếu không bỏ qua tình cảm cá nhân,tất cả mọi người sẽ học nhân tạo phản, trong thành sẽ đại loạn.” Kim Phúc đến dừng lại một chút, hồi tưởng lời nói LýHổ lúc ấy, lại bổ sung. “Thành chủ lúc nào cũng vì dân chúng,thật sự rất tốt”

 

 

“Thìra là thế a, ta đã nói thành chủ sẽ không như vậy vô tình vô nghĩa.”

 

 

“Ngàiấy quả thật là vì mọi người suy nghĩ .” Tấtcả mọi người đồng thanh nói.

 

 

“Hảo,ta đã nói xong .” Nàng muốn biến trở về hồ ly, như vậy Thiết Mộc Ưng mớicó thể đối với nàng khá tốt.

 

 

Nàng thích hắn đối nàng đặc biệt, thích hắn đối vớinàng cười, đối với nàng tốt nhìn hắn càng lâu, tựu càng không nỡ rời đi hắn,chưa hết một ngày đã bắt đầu mong hắn. . . . . .

 

 

“Kimcô nương tình cảm động lòng, như người trong lòng Thành chủ tận tâm giúp đỡthành chủ nói chuyện !” Đại thẩm cườinhạo nàng.

 

 

“Ngườitrong lòng là cái gì? Trong lòng không có cách nào khác bày một người a?” Kim Phúc đến nháy mắt to, không hiểu hỏi.

 

 

“Kimcô nương đơn thuần đáng yêu, chẳng trách Thành chủ vừa ý. Người trong lòngchính là vừa nghĩ đến hắn, ngực hội thẳng nhảy liên hồi.” Đại thẩm giải thích

 

 

“Tachỉ biết rõ hắn mỗi khi hung hăng với ta thì tâm hội đau nhức.”KimPhúc đến vỗ ngực một cái, trề môi dưới.

 

 

“Cônương để ý thành chủ, mới có thể đau lòng a, ta lúc tuổi còn trẻ cùng oan giacũng là như vậy . . . . . .” Đạithẩm khanh khách rung động cười.

 

 

 

Một, hai tên nô bộc sợ nhịn không được muốn nói chuyệnthành chủ cùng Kim cô nương thân mật, lặng lẽ theo trong sân chuồn êm đi rangoài, không nghĩ tới lại gặp ngay Lý Hổ.

 

 

”Chào Lý phó.” Nô bộc hành lễ, vội vàng  rời đi.

 

 

Lý Hổ đã nghe xong bọn họ nói một hồi lâu , đi vàotrong sân, lớn tiếng nói ra: “Kim cô nương, thành chủ thỉnh ngươi đến đạisảnh.”

 

 

“Làmcái gì?” Kim Phúc đến không hiểu hỏi.

 

 

Lý Hổ cười ha hả  nhìnxem nàng. “Thành chủ mới lên, các chư hầu ở những nơi khác đềuđem cống vật đến tạ lễ, thành chủ muốn cô tới, nhìn xem có cái gì yêu thích,huynh ấy hội ban cho cho cô nương.”

 

 

 

Bảo nàng chọn! Thích nhất nếm thức ăn.  Kim Phúc lập tức hoa chân múa tay vui sướng, cao hứngvô cùng.

 

 

“Chúngta đi mau đi mau!” Kim Phúc thúc giục Lý Hổ, muốn hắn đi nhanh một chút.

 

 

Lý Hổ đi đến bên người Kim Phúc, nhìn qua nàng nụ cườimượt mà trên mặt, cảm thấy cũng chỉ có nữ tử tươi sáng như vậy  mới có thể hòa tan lạnh nhạt trên mặt Trành chủ.

 

 

“Thànhchủ bên cạnh chính là thiếu ngươi tri âm.” Lý Hổnói ra.

 

 

Kim Phúc đầy trong đầu đều là đợi tí nữa muốn sẽ thấynhững thứ bắt mắt, lung tung điểm hai cái đầu.

 

 

“Thànhchủ khi còn bé, mẫu thân dạy bảo cực kỳ nghiêm khắc, lúc ấy, vì rèn luyện thânthể của huynh ấy, vào đông lại muốn hắn đứng ngoài tuyết, không cho phép vàonhà.” Lý Hổ nói ra.

 

 

Kim Phúc đến gật đầu, cười hì hì nói ra: “Ta cũng vậythường xuyên vào đông trời hạ đại tuyết đều ra mặt đất chơi đùa, rất vui!” Nàng thích nhất cùng Kim Vượng truyđuổi trong đống tuyết.

 

 

 

Lý Hổ trừng lớn mắt, thoáng cái mặt chữ điền bị  bóp méo sau mới còn nói thêm: “Thànhchủ chỉ mặc áo mỏng, quỳ gối trong đống tuyết, một ngày không có ăn cơm.”

 

 

“Thậtđáng thương!” Kim Phúc đến vừa nghĩ tới ngày đại hàn chẳng nhữngkhông có áo da lông mặc, lại không có cơm ăn, nước mắt lập tức tựu bão tố đira.

 

 

Lý Hổ lúc này mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Bởivì  mẫu thân nghiêm khắc hơn người, luôn luôn buộc huynh ấy luyện võcông tốt nhất, lấy được quân quyền, chuyện khác một mực không cho phép huynh ấyđể tâm,  năng lực tuy mạnh, nhưng cũng không hiểu được như thế nàocùng người ở chung, lại càng không biết cái gì gọi là đạo lí đối nhân xử thế. .. . . .”

 

 

Kim Phúc đứng ở tại chỗ, cau mày nhìn xem Lý Hổ.

 

 

“Nhữngkhó khăn này, ta nghe không hiểu, ngươi trực tiếp nói với ta, điều này cùng tacó quan hệ gì?” Nàng nói.

 

 

Lý Hổ cái cằm muốn rơi xuống, vội vàng lấy tay vịnlấy, cái này. . . . . . Nàng như thế nào  sựtình đơn giản như thế cũng đều không hiểu?

 

 

“Nóimau a!” Kim Phúc đến xem miệng hắn há to vô cùng

 

 

“Thànhchủ cần phải có người ở cùng.” Lý Hổbật thốt lên nói ra.

 

 

“Hảo,ta thích ở cùng hắn, không có vấn đề.” KimPhúc đánh một chưởng về phía sau lưng Lý Hổ.

 

 

Lý Hổ bị đánh cả người thiếu chút nữa ngã sấp trên mặtđất, lại cũng chỉ có thể gượng cười vài tiếng, bởi vì chỉ cần thành chủ có thểcó giai nhân làm bạn, hắn hi sinh chút ít nội thương  thì có ngại gì .

 

 

Thiết Mộc Ưng ngồi phía trên cao, nghe tổng quản đọcchậm  tất cả những thành đưa tới quà tặng, cảm thấy bả vaicứng ngắc, toàn thân đau nhức, thầm nghĩ muốn luyện võ, tìm người đối chiến mấytrận vận động gân cốt.

 

 

Hắn hi vọng dân chúng Thiết thành phải biết sống tốt,như vậy những việc lặt vặt  cóthể tự giải quyết, bất luận là dân cần thiết, hoặc là các khoản số sách thuế,không nhất thiết lúc nào cũng cần hắn xem qua.

 

 

Những việc nếu đối với người dân có lợi, thì hắn đều camtâm tình nguyện nổ lực, mà loại lễ nghi phiền phức tế cống này, hắn không thểchịu đựng được. Nhưng hắn là thành chủ, không thể không nhẫn, bởi vậy cũng chỉcó thể nghe tất cả thành tiến cống quà tặng, nghĩ những thứ vô bổ này bán điđổi tiền mặt như vậy giúp được cho dân nhiều hơn

 

 

“Tráicây ngon ở nơi nào a!” Kim Phúc ngườichưa thấy mà đã nghe giọng.

 

 

Thiết Mộc Ưng nghe được thanh âm của nàng, tinh thầnhơi bị chấn động, hoài nghi một lúc mới biết thật là giọng của nàng. Hắn vừanghĩ tới hành động của nàng tối hôm qua, mới giơ lên lông mày, lại rất nhanhnhíu lại.

 

 

Hắn ngước mắt hướng cửa ra vào nhìn, đúng lúc thấy KimPhúc đến sôi nổi  tiến đến.

 

 

Kim Phúc đến vừa nhìn thấy hắn, lập tức dạng ra gươngmặt đầy vui vẻ.

 

 

Nụ cười của nàng như vậy chân thành, cười đến một đôicon mắt đều thành đường thẳng, cười đến Thiết Mộc Ưng  tâm cũng không khỏi tự chủ đau nhức , thậm chí còn cóý  nghĩ muốn ôm nàng vào tronglòng.

 

 

Thiết Mộc Ưng cả kinh, vội vàng trấn định tinh thần,hồi phục thần sắc nghiêm nghị như bình thường, xoay người nhìn về phía chỗ hắn.

 

 

Kim Phúc vừa đến nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặtcứng rắn, nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng lập tức hiểu được liền gật đầu.

 

 

Ừ, thật sự không thể trách hắn nhíu mày.

 

 

Chồng chất tại trên mặt đất tràn đầy lễ vật, khôngphải thi họa cũng chính là Kim Ngân Lưu Ly, toàn bộ không thể ăn, nếu là nàngkhi nhận được những thứ này, tâm tình cũng sẽ rất kém.

 

 

“Nhanhđến bên người thành chủ.” Lý Hổ nói ra.

 

 

Kim Phúc bước nhanh đi lên phía trước, gặp phải từngngười Thiết thành đối với nàng mỉm cười, làm cho nàng nụ cười trên mặt càngsâu.

 

 

Nàng kỳ thật thích biến thành người, thứ nhất là cóthể làm mọi chuyện dễ dàng hơn, thứ hai lại không làm lo lắng con người khi vừagặp hồ ly liền muốn xé xác lấy lông.

 

 

“Chúcmừng cô nương.” Một bên tỳ nữ nhẹ giọng nói với nàng.

 

 

“Tạisao phải chúc mừng ta?” Kim Phúc khônghiểu, kỳ quái mà hỏi thăm.

 

 

“Cônương có chuyện vui a.” Ở một bên các nôbộc nghe tin tức Kim Phúc từ trong phòng thành chủ đi ra, tất cả đều che miệngnở nụ cười.

 

 

Chuyện vui! Kim Phúc vừa nghe, cho rằng Thiết Mộc Ưngđợi tí nữa nhất định là muốn thưởng cho nàng các món ăn ngon, nàng cao hứng đếnnổi muốn lòi đuôi ra để vẩy a.

 

 

“Thậtrất thích có chuyện vui a.” Kim Phúc rung đùiđắc ý nói, mang theo vẻ mặt vui vẻ nhảy đến bên người Thiết Mộc Ưng.

 

 

“Trướcmặt mọi người, giật nảy mình còn thể thống gì.” Thiết Mộc Ưng khẽ quát một tiếng, ánh mắt trừng lớn.

 

 

Nàng vừa rồi hướng hắn cười, hơn nữa là trong mắtchính là bộ dạng vui vẻ, coi như nàng thật sự rất thích nhìn hắn, thật không cólúc nào mà bình thường bên cạnh hắn cả.

 

 

Kim Phúc ngồi xuống cạnh hắn.

 

 

Thấy hắn thân thể cứng đờ, nàng đành không tình nguyệnđộng hạ thân, miễn cưỡng làm cho giữa hai người kéo ra một khoảng cách.

 

 

Thấy nàng vẻ mặt thất vọng làm cho Thiết Mộc Ưng tronglòng muốn cười, ánh mắt nhìn qua nàng cũng tự nhiên nhu hòa rất nhiều. Nàng nhưTiểu Phúc, tâm tình gì đều hiện rõ trên mặt, quả thực so với những sứ giả dướikia thì chân thật hơn nhiều.

 

 

“Tronglòng hãy nhớ muốn thứ gì đó, đợi tí nữa yến hội xong toàn bộ thưởng cho cônương.” Thiết Mộc Ưng nghiêng người, nói khẽ với nàng.

 

 

Kim Phúc mở ra tâm địa nhẹ nhàng, cầm lấy vài cái bánhtrên bàn  bên cạnh hắn bắt đầu ăn.

 

 

Ăn vào bánh vòng nàng cảm thấy hương rất thơm, bánhgiòn ngọt, một đôi lông mi cao hứng đến độ nhướn cao gần chạm tóc mái, liềumạng ngẩng đầu lên.

 

 

“Ănngon không?” Thiết Mộc Ưng bật thốt lên hỏi.

 

 

Kim Phúc đến gật đầu lại gật đầu, nắm lên một cáihướng trong miệng hắn nhét. Thiết Mộc Ưng nhất thời không bắt bẻ, một ngụm liềnnuốt bánh vào, sặc khí, ho mãnh liệt.

 

 

“Làmsao vậy?” Nàng nuốt bánh vào, lập tức tiến vào trong ngực củahắn, đẩy ra miệng của hắn muốn kiểm tra trong cổ họng có hay không bị gì.

 

 

“Takhông sao.” Thiết Mộc Ưng cảm giác lỗ tai tại nóng lên, một tayvội vàng ra.

 

 

“Thậtsự không có chuyện gì sao?” Kim Phúc tới bắtcổ áo của hắn, không yên tâm liều mạng hỏi tới.

 

 

Thiết Mộc Ưng trong nội tâm mặc dù vui vẻ nàng như vậyquan tâm hắn, nhưng trước mặt mọi người, nàng cứ như vậy đối với hắn sờ lungtung, luôn không giống lời nói, hắn rất nhanh nhìn Thiết tổng quản trong phủliếc.

 

 

Thiết tổng quản cát vội vàng giơ lên danh sách, lớntiếng kêu: “Sứgiả Gấm thành mang vật lên hiến.”

 

 

“Thành chủ Gấm thành dâng lên áo khoác Bắc Hải Tuyết Hồ trân quý, chỉ mong haithành mãi mãi là giao hữu.” Gấm thành sứ giảnói ra.

 

 

“Ngươinói đây là cái gì?” Kim Phúc đến sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.

 

 

“Áo khoác Bắc Hải Tuyết Hồ.” Gấm thành sứ giảnói ra.

 

 

“Làmsao vậy?” Thiết Mộc Ưng lo lắng nhìn nàng.

 

 

“Ngươitheo giúp ta nhìn.” Kim Phúc tới cầm tay Thiết Mộc Ưng, cùng nhau đi đếntrước cống phẩm.

 

 

Taycủa nàng mới xoa áo lông mao hồ ly, nước mắt liền ạrơi.

 

 

“Làmsao ngươi ngốc như vậy a? Cư nhiên để con người bắt được, chém đầu còn lột da,bị người hại biến thành bộ dạng này, ngươi chết được thật thê thảm a!”

 

 

Thiết Mộc Ưng cố nín cười toan tính, nhưng khóe miệngrun rẩy một chút. Hắn thật sự không rõ Kim Phúc  trong đầu như thế nào kì kì quái quái nghĩ gì.

 

 

Nhưng nàng xác thực là cô nương rất thú vị, hỉ nộ ái ốtoàn bộ hiện tại trên mặt, khờ dại giống như tiểu oa nhi, giống như nàng đốivới hắn không cách nào che giấu  sựyêu thích bình thường. Thiết Mộc Ưng một nghĩ kỹ, những bất mãn tâm tình đốivới nàng, tựa hồ cũng dần dần giảm bớt.

 

 

“Kimcô nương tâm địa từ bi, làm cho người bội phục.” Thiết cát vội vàng tiến lên xin tha thứ.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn xem nàng biểu lộ như cha mẹ chết,nhịn không được hỏi: “Côthích ăn bánh bao, bên trong bao chẳng lẻ không phải thịt?”

 

 

“Khônggiống.” Nàng lẩm bẩm nói.

 

 

“Ởđâu không giống?” Hắn khiêu mi hỏi.

 

 

Đợi cho có người dâng lên áo lông da người thì ngươisẽ hiểu tâm tình của ta . Kim Phúc đến nuốt vào lời nói, cau mày nhìn lại hắn.

 

 

Bất quá, lại chăm chú ngẫm lại, lời hắn nói cũng khôngcòn sai, nàng bất quá  bởi vì mình là hồly, mới có thể như thế hoảng sợ . Nếu không, bình thường ăn thịt cái đó nàngvẫn thấy ổn.

 

 

“Đúngvậy, ta ăn thịt, những này áo khoác Bắc Hải Tuyết Hồ cũng là thi thể! Tóm lại,tất cả mọi người là dựa vào những thứ này sống sót .” Nàng đối với Thiết Mộc Ưng lớn tiếng nói.

 

 

Nhóm khách quý vừa nghe đến nàng trái một câu thi thể,phải một câu thi thể, chỉ cảm thấy những món trên bàn cũng làm cho người thựcnuốt không trôi lên.

 

 

Nhưng Kim Phúc đến tuyệt đối không thể có thể vì vậymà mất hứng muốn ăn, nàng đi trở về chỗ ngồi trước, cầm lấy trái cây trước mặtvui vẻ ăn.

 

 

“Đatạ món quà quý của thành chủ Gấm thành.” Thiếtcát nở nụ cười, tay đưa ra tiếp lễ vật từ tay sứ giả Gấm thành.

 

 

“Tamuốn cái kia.” Kim Phúc giật nhẹ tay áo Thiết Mộc Ưng. “Đều đã chết,nhưng không thể chết vô ích, ta muốn hảo hảo mặc.”

 

 

Thiết Mộc Ưng gật đầu đồng ý  .

 

 

“Đólà muốn hiến cho thành chủ .” Gấmthành sứ giả sắc mặt trầm xuống.

 

 

Thiết cát vội vàng tiến lên tại bên tai sứ giả Gấmthành nói nhỏ, nói Kim Phúc cô nương chẳng những là ân nhân cứu mạng của Thiếtthành, mà Thiết Mộc Ưng rất nặng nghĩa với cô nương. Đương nhiên, Thiết cátkhông dại dột gì nói ra việc Kim Phúc mới từ trong phòng Thiết Mộc Ưng đi ra.

 

 

“Cônương yêu mến tuyết áo khoác hồ này,  Gấm thành thật có phúc, thỉnhxin vui lòng nhận cho.” Gấm thành sứ giảý cười đầy mặt nói.

 

 

Kim Phúc đến xem xét người này  đối với nàng cười, cũng liều mạng  trở lại cười rộ lên.

 

 

Thiết Mộc Ưng xem nàng cười đến ngu ngốc, nghi hoặchắn như thế nào cảm thấy nàng có chút gì đó thay đổi.

 

 

Rõ ràng hắn nhớ tới hành vi tối hôm qua của nàng rấtkhông hài lòng, cảm thấy không cho là đúng. Vậy mà hôm nay mới ở chung chưa lâumà đã cảm thấy rất yêu mến nàng.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng. . . . . .Thấy nàng cười đã lâu, cảm thấy da mặt mỏi nhừ, lại bắt đầu nhu nâng gò má,trong lòng n không khỏi lại là một hồi muốn cười.

 

 

“Xinhỏi thành chủ cùng Kim cô nương khi nào thành thân? Gấm thành sẽ lại các vìngười dâng lên đại lễ.” Gấm thành sứ giảtự cho là thông minh mà hỏi thăm.

 

 

“Aimuốn cùng nàng thành thân?” Thiết Mộc Ưng sắcmặt phút chốc trầm xuống, trừng hướng Thiết cát.

 

 

“Đúngvậy, làm gì thành thân?” Kim Phúc đến kỳquái  nhìn Thiết Mộc Ưng.

 

 

“Kimcô nương sáng nay trong phòng  người đi ra, cả tòa phủ thành chủ aicũng biết việc này.” Thiết cát bám vào thành chủ bên tai nói ra.

 

 

Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn nàng, cảm giác mình vừamới bị lừa.

 

 

“Cônương lại tự ý vào trong phòng ta, đến tột cùng là dụng ý gì?”ThiếtMộc Ưng đem nàng kéo đến bên người, nghiến răng nghiến lợi dùng giọng trầm thấpnói ra chỉ có mình nàng nghe thấy.

 

 

Là ngươi bảo ta đi vào! Kim Phúc đến miệng mở ra lạikhông cam lòng nhắm lại.

 

 

“Ân.. . . . . Là Tiểu Phúc bảo ta đi .” Nàngphồng má nói ra.

 

 

“Côcó thể nghe lời Tiểu Phúc nói.” Hắnđôi môi nhuếch, căn bản cảm thấy nàng thật vớ vẫn.

 

 

“Khôngtin ngươi hỏi Tiểu Phúc, ta nếu không phải là chủ nhân nó , nó nhất định sẽ trảlời cho ngươi.” Nàng đứng đắn hồi đáp.

 

 

“Đólà gian phòng của ta, cô phải được ta đồng ý mới phép vào, không phải là TiểuPhúc.” Thiết Mộc Ưng rất ít tức giận thở hổn hển, nhưng chỉcần đụng đến nàng, tâm tình sẽ gặp loạn.

 

 

“Côlà một cô nương, không sợ hủy trong sạch, không sợ sau này không còn trong sạchđể gả đi sao?” Cho dù hắn hôm nay không chán ghét nàng, nàng vẫn quálàm càn.

 

 

“Khôngsợ, ta tu hành nhiều năm, hàng năm mùa xuân điều tiết động dục đều bình yênvượt qua.”

 

 

Động dục! Thiết Mộc Ứng há mồm cứng lưỡi nghe ngôn từnàng nói, khóe miệng căng cứng không khống chế được giương lên, hai đạo lôngmày cũng chầm chậm thư giãn xuống.

 

 

Tạm thời bất luận nàng nhiều lần vào phòng động cơ vìsao, hắn ngược lại lần đầu phát hiện cùng cô nương nói chuyện đúng là một việcthú vị như thế. Nàng so sánh với những cô nương khúm núm nhát gan kia, thật sựthú vị mấy lần.

 

 

“Tathực thích nhìn  ngươi cười.” KimPhúc đến một tay xoa khuôn mặt của hắn, mê muội  nhìn.

 

 

Thiết Mộc Ưng đầu tiên là sững sờ, sau đỏ mặt, phútchốc lấy xuống tay của nàng.

 

 

Dưới đài cao mọi người xem xét, chỉ cảm thấy khanhkhanh ta ta, cảm tình rất tốt, tất cả đều hiểu ý cười, ngoại trừ sứ giả Hỉthành bên ngoài.

 

 

Hỉ thành sứ giả tiến lên vái chào, lớn tiếng nói ra: “ Thành chủ Hỉthành vì Thiết thành chủ đã chọn kỹ lựa khéo  một phần đại lễ, xinngài vui lòng nhận cho.”

 

 

Sứ giả vỗ tay, ngoài cửa đi vào một tòa kiệu.

 

 

Kiệu mới đặt xuống đất, một vũ nương tư thái uyển chuyểnxinh đẹp bước ra.

 

 

Nàng toàn thân treo đầy chuông nhỏ, thân hình như thủyxà uốn éo, sa mỏng che bảo hộ ánh mắt mị hoặc hướng Thiết Mộc Ưng nhìn, vũ độnglên.

 

 

Thiết Mộc Ưng mặt không thay đổi nhìn xem vũ nương,khuôn mặt lại lần nữa khôi phục như thường lệ. Mỹ mạo chẳng qua là vẻ bề ngoài,hắn cưới vợ lấy đức, bằng không, ít nhất cũng nên chọn người như Kim Phúc đồngdạng có thể làm cho hắn vui vẻ.

 

 

Ý nghĩ này vừa xuất, Thiết Mộc Ưng thoáng chốc kinhhãi, hắn hướng Kim Phúc nhìn ──

 

 

 

Nàng chính là đang cao hứng bừng bừng  nhìn xem vũ nương.

 

 

Vũ nương mủi chân chĩa xuống đất, liền xoay  nhiều cái, thân thể đeo ruy băng tất cả đều tùy theobay múa, thân hình khẽ cong, cuối cùng múa tại trước Thiết Mộc Ưng, mặt màylạnh nhạt nhìn hắn.

 

 

“Nhảythật đẹp.” Kim Phúc đến người thứ nhất vỗ tay bảo hay.

 

 

“Tạơn cô nương.” Vũ nương nói ra.

 

 

“Đây là nghĩa nữ thành chủ Hỉ thành, nguyện hiến cho thành chủ, vĩnh viên lấyduyên nối kết.” Hỉ thành sứ giả nói ra.

 

 

Sứ giả Phương thành vượt mặt sứ giả Hỉ thành, vội vàngtiến lên bẩm báo nói: “Congái thành chủ Phương thành, tài mạo xuất chúng, thỉnh Thiết thành chủ cần phảicho Phương thành cơ hội kết duyên. . . . . .”

 

 

“Nữ  tửthành chủ Lý thành, mới là diễm quan hơn người, văn võ song toàn, hơn nữa Lýthành đất đai dồi dào, mấy năm liên tục thu hoạch cao. . . . . .”

 

 

“Đủ.” Thiết Mộc Ưng hét lớn một tiếng, khiến Kim Phúc  sợ tới mức nhảy cao.

 

 

“Ngươilàm gì gọi lớn tiếng như vậy? Nếu ta nghẹn đến làm sao bây giờ?” Kim Phúc đến miệng cắn đậu cao, trừng hắn liếc.

 

 

Thiết Mộc Ưng thấy nàng  biểu lộ đúng là không chút nào toan tính, hắn nhíu haicon mắt, trong lòng không thoải mái.

 

 

“Thiếtmỗ nhận điệu nhảy đẹp là tốt, mời cô nương về Hỉ thành.”Hắntrầm giọng nói ra.

 

 

“Thànhchủ chính là ghét bỏ ta?” Vũ nương giậtxuống khăn sa mỏng, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc làm cho mọi người kinh hô.

 

 

“Thiếtmỗ không dám, nhưng thỉnh cô nương trở lại Hỉ thành thay ta tạ ơn hảo ý củathành chủ.” Thiết Mộc Ưng kiềm chế  tính tình nói ra, không cần thương hại loại hành vinày.

 

 

“Thànhchủ chưa lập gia đình, tin tưởng nếu thấy khuê nữ của thành chúng tôi, chắcchắn thay đổi tâm ý. . . . . .” Tấtcả thành sứ giả đều tiến lên đồng thanh nói nghĩ khuyên hắn thay đổi tâm ý.

 

 

“Thậtnhiều người muốn cùng ngươi thành thân đó.” KimPhúc nhặt  một trái cây màu đỏbỏ vào miệng, ngọt quá khiến nàng phun mạnh đầu lưỡi, cầm ly trà của Thiết MộcƯng lên uống.

 

 

Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn nàng, trên trán gân xanhlộ ra, mày rậm trói chặt, một bộ dáng muốn rống giận. Kim Phúc này rõ ràng mộtbộ muốn cùng hắn thân mật, nói là tâm quý hắn. Hôm nay như thế nào lại hề đaulòng nhìn xem đoàn người vì hôn sự của hắn tranh luận.

 

 

“Cácngươi tất cả đều không cần cãi nữa, thành chủ chúng ta không lâu nữasẽ  cưới vợ chính là ân nhân cứu mạng Kim Phúc cô nương .” Lý Hổ thấy tình huống không đúng, lập tức đứng ra thaythành chủ giải vây.

 

 

Đoàn người vừa nghe, mục quang đều nhìn về phía KimPhúc , kể cả Thiết Mộc Ưng.

 

 

Chỉ thấy Kim Phúc quai hàm ăn đến phồng tròn, tròngmắt vô tội  nhẹ nhàng nhìn lại hắn.

 

 

“Vịcô nương này liên tiếp đã cứu thành chủ chúng ta hai lần, cùng chúng ta thànhchủ tâm đầu ý hợp.” Lý Hổ đoán rằng thành chủ kiềm chế bản thân quá mức màlưu Kim cô nương qua đêm, nhất định là đã sớm có ý niệm thành thân trong đầu.

 

 

Thiết Mộc Ưng vừa nghe Lý Hổ lời này, trong nội tâmngược lại có chủ ý ── Lý Hổ phương pháp này ngược lại vẫn có thể xem lời từchối nhã nhặn. Huống chi, nếu thật muốn kết hôn hôn, Kim Phúc tuy ngốc, nhưnglại sẽ không vướng bận. Cố gắng mỗi ngày thưởng nàng vài bánh bao, nàng sẽ anphận tại trong phủ trêu chọc hắn vui vẻ. Mà lại nhìn nàng thân cường thể tráng,lại ăn được, nên cũng có thể thay hắn sinh vài tiểu oa nhi dễ thương a.

 

 

Kim Phúc đến xem xét mọi người toàn bộ chằm chằm nhìnvào nàng, nàng nuốt xuống thực vật trong miệng, kề đến bên người Thiết Mộc Ưng,dán bên tai hắn hỏi: “LýHổ không phải nói ngươi muốn cưới vợ là cưới người liên tiếp cứu ngươi hai lần,thế sao tất cả ai cũng nhắm vào ta?”

 

 

“Chúngta về phòng, ta có lời muốn hỏi cô.” ThiếtMộc Ưng nắm tới tay Kim Phúc, cùng nhau đứng dậy.

 

 

Nàng cúi đầu nhìn qua bàn tay của hắn, lại ngẩng đầunhìn về phía mắt đen của hắn, lại cúi đầu nhìn qua hai người lẫn nhau cầm tay.

 

 

“Khôngcó người nắm qua tay của ta.” Nàngcười toe toét miệng đối với hắn mãnh liệt cười, nắm chặt tay của hắn.

 

 

Thiết Mộc Ưng cũng dùng vài phần lực đạo nắm chặt trởvề, lúc này mới nhớ tới hắn cũng chưa từng nắm qua tay nữ tử.

 

 

“Tathích như vậy.” Kim Phúc đến nắm được càng dùng sức chút ít.

 

 

Thiết Mộc Ưng giơ lênkhóe môi, dẫn nàng cùng nhau đi vào phòng, ngoài ý muốn phát hiện cảm giác ômnàng sóng vai, thật sự ──Rất tốt.

Loading...

Xem tiếp: Chương 5

Loading...