Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phúc Yêu Chương 3

Chương trước: Chương 2



Thiết Mộc Ưng  saukhi nghị sự ở Chánh Điện xong rời đi thì đã qua giờ Thân.

 

 

Hắn mang khuôn mặt lãnh không biểu lộ gì, bước đi nhưgió qua phòng ngoài thật dài, thấy hắn đi qua, tất cả đều khuất thân hành lễ,lại không một người nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

 

 

Có người trong mắt có bất mãn, có người trong mắt cóbất an, càng có nhiều người trong mắt cất giấu sợ hãi.

 

 

Hắn không trách bọn họ, dù sao một cái liền có thể hạlệnh xử trảm sư tôn thành chủ, ngay chính bản thân hắn cũng không thể chấpnhận. Thiết Mộc Ưng rất nhanh nhắm mắt lại che giấu đau xót, lại mở mắt ra trởlại làm con người nghiêm nghị lạnh lùng.

 

 

Thôi, muốn dân không còn khổ, cần phải đòi hỏi thâmmưu, mới có thể nhìn dân chúng vui vẻ trong tương lai

 

 

Dù sao cha mẹ sau khi qua đời, hắn đã sớm thói quen côđộc một thân. Huống hồ, hắn thân là tướng quân quyền cao chức trọng, sợ l chongười ta lấy quan hệ họ hàng mang ra làm cơ hội, trước kia tận lực không giámcũng nhiều người thân cận, lâu nay, chỉ có Lý Hổ dám đối với hắn nói thẳng nộitâm, chiến công càng lớn, thì càng thêm  caoxử bất thắng hàn.

 

 

May mắn, hiện nay có Tiểu Phúc nghe hắn tâm sự. Nótrông bộ dạng ngốc nghếch khờ khạo, nhưng luôn xem tâm tình của hắn có tốt haykhông, nếu không thì sẽ liền chọc cho hắn cười.

 

 

Thiết Mộc Ưng cước bộ nhanh hơn, bước vào sân thànhphía Tây.

 

 

Trong sân vài toà đèn lồng đỏ thẫm to lớn nến đã đượcchâm đốt, đình viện thực trồng rạng rỡ tỏa sáng.

 

 

Vài người làm đang chờ hắn hồi phủ, vừa thấy được hắn,lập tức đứng thẳng người, cảnh giác sợ hãi  kêu: “Thànhchủ.”

 

 

“Trongthành đúng đang có nhu cầu cấp bách cần ngay vật tư thì trong đình viện chỉ cầnđốt  hai ngọn đèn là đủ, đường mòn thì không cần thiết tập cho thóiquen thích nghi bóng tối . Các ngươi sau khi thay ta nấu nước ấm xong, liền luira sớm một chút nghỉ ngơi.” Thiết Mộc Ưng mặtkhông thay đổi nói ra.

 

 

“Vâng” người làm vội vàng dập tắt ánh đèn, liền rời đi.

 

 

Thiết Mộc Ưng vừa thấy sân không người, một cái bướcxa liền xuyên qua đình viện, vượt đến cạnh cửa.

 

 

“TiểuPhúc?” Hắn đẩy cửa kêu.

 

 

Một bóng người khéo léo hướng phía hắn nhào tới.

 

 

Có thích khách!

 

 

Thiết Mộc Ưng phi nhanh  tránh đi đạo hắc ảnh kia, trở tay một cái bắt, liềnđem người chế phục tại trên tường.

 

 

“Đau…. A…. đau. . . . . . Buông ra buông ra!” KimPhúc quay lại đầu oa oa kêu to.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn trước mắt búi tóc hai cục tròntròn, quai hàm mượt mà, đôi mắt trong vắt cực kỳ giống Tiểu Phúc, ngực liền corút nhanh xuống.

 

 

Gương mặt này cùng Kim Phúc trong bức họa giống nhau,rõ ràng chính là cùng một người!

 

 

“Côcô. . . . . . cô nương. . . . . .” Hắnchĩa về phía mặt nàng  , lui vềphía sau  một bước dài.

 

 

Kim Phúc đến cười hì hì trực tiếp hướng trên người hắnbổ nhào về phía trước, Thiết Mộc Ưng không không kịp động thủ liền bị nàng ômlấy.

 

 

Cô nương trên người hương hướng chóp mũ hắn đánh tới,một cổ nhiệt khí theo bộ ngực hắn vọt mạnh trên xuống thân thể.

 

 

“Cônương xin tự trọng.” Thiết Mộc Ưng xuất chưởng đẩy nàng ra, kéo ra khoảngcách.

 

 

Kim Phúc bị bất ngờ, đầu đông một tiếng đụng vào váchtường. Nàng xoa đầu, con mắt lông mi cái mũi toàn bộ vo thành một nắm.

 

 

 

Thiết Mộc Ưng vì sao đẩy nàng ra? Nàng bình thườngkhông đều như vậy ôm hắn sao? Chẳng lẽ người không bằng hồ? Hồ có thể ôm, ngườikhông được sao?

 

 

Kim Phúc không hiểu cau mày, bàn tay nhỏ bé nắm thànhquyền, xoa xoa cái trán, lâm vào khổ tư suy nghĩ.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn xem nàng, ảo giác nhìn người trướcmặt thành Tiểu Phúc. Hắn có mấy lần nhìn thấy Tiểu Phúc vân về cái trán cũngđưa ra loại vẻ mặt khó hiểu  ánhmắt ngu ngơ.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng trong suốt con mắt nhìnchằm chằm hắn, bộ ngực hắn như là bị người gảy nhẹ dưới, toàn thân cũng khôngđược tự nhiên lên.

 

 

“Cáchạ chính là Kim Phúc cô nương?” Hắnthô thanh hỏi, nghĩ che giấu khác thường trong lòng.

 

 

“Đúngvậy a Đúng vậy a.” Kim Phúc miệng cười toe toét, cười đến lông mi con mắtcũng cong.

 

 

Kim Phúc thực vui vẻ cũng không làm cho Thiết Mộc Ưngthư giãn, bởi vì hắn trong đầu chỉ muốn một chuyện ──

 

 

Vì sao không có người thông báo nàng đến? Chẳng lẽ cảtrong phủ lại không có người thấy nàng đã đi vào? Nếu là Kim Phúc đến võ nghệcao cường, hắn hôm nay đã sớm đi đời nhà ma .

 

 

“Xinhỏi cô nương là như thế nào đi vào phòng ta?” ThiếtMộc Ưng hỏi.

 

 

“Cứnhư vậy vào a.” Kim Phúc đến sôi nổi  đi đến bên người Thiết Mộc Ưng, thân thể rất tự nhiênliền hướng hắn nhào tới.”Mặt của ngươi vì cái gì hồng hồng ?”

 

 

“Nói.. . . . . cô nhìn như vậy là ý gì?” ThiếtMộc Ưng thần sắc trầm xuống, lợi hại trừng mắt, bắt lấy cổ áo của nàng nhấc lêntrên.

 

 

Kim Phúc đến hai chân không cách nào chạm xuống đất,cổ bị ghìm chặt, thở không nổi, đành phải xuất ra thói quen xưa nay của TiểuPhúc.

 

 

Nàng chân đá một cái, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lêntrên đạp một cái, hai bàn chân ở eo của hắn, hai tay hướng cổ của hắn ôm.

 

 

Thiết Mộc Ưng bị hù đến cấp buông tay, nhưng bộ ngựcmềm mại kề sát trước ngực hắn.

 

 

 

“Cônương xin tự trọng!” Hắn đẩy ra tay của nàng, trực tiếp cầm nàng lên hướngbên cạnh hất lên.

 

 

Kim Phúc bị ném có được kinh nghiệm, lúc này mủi chânđiểm một cái, liền nhẹ nhàng  rơitrên mặt đất, không có lại đụng vào tường.

 

 

“Tựtrọng là cái gì? Ý nói là ta rất nặng sao? Còn có, ngươi vì cái gì muốn đẩy ngãta?” Kim Phúc đến vẻ mặt không hiểu nhìn hắn, không hiểuhắn vì sao đối với nàng hung như vậy.

 

 

Thiết Mộc Ưng nghiêm trọng gò má xiết chặt, bĩu môimột cái, giống tú tài gặp chuyện  buồnrầu.

 

 

“Ngươilàm gì thế lại bày mặt hung?  tức giận  hay là không vuia?” Nàng tiến lên một bước, tròn con mắt yên lặng nhìnhắn.

 

 

Thiết Mộc Ưng cảm giác có một thanh hỏa thiêu lên mặt,có thể lời của nàng lại làm cho da đầu hắn run lên.

 

 

Thiết thành hôm nay do Thiết gia quân cai quản, đềphòng so sánh với lúc trước nghiêm khắc gấp hai. Nghe ngữ khí cô nương này,hiển nhiên là để ý nhất cử nhất động của hắn, mà hắn rõ ràng không biết tự lúcnào mình bị quan sát kỹ như vậy.

 

 

Huống hồ, nàng như vào chỗ không người hành tẩu trongphòng hắn, hiện hắn đang ở trong nội thành “Thiết thành”, tiến hành nhiều bímật nếu đồ bị nàng cầm lấy đi giao cho quân địch, cư dân trong thành sẽ gặp taihọa.

 

 

Kim Phúc nghiêm túc đánh giá khuôn mặt hắn lại xanhlại hồng , đoán rằng hắn có thể là sinh bệnh .

 

 

“Vìsao ta gần nhất phát sinh chuyện gì, cô đều biết chuyện?” Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của nàng,ánh mắt sắc bén.

 

 

“Tasuốt ngày đều ở trong phòng đi tới đi lui, làm sao có thể không biết?”

 

 

“Cônương không biết tư ý xông vào trong tư gia của Thành là phạm trọng tội!” Hắn bước trước một bước, nhưng lại cùng nàng bảo trìnhất định khoảng cách.

 

 

“Ngươigạt người.” Kim Phúc chỉ vào cái mũi của hắn, bất mãn lẩm bẩm : “Mỗingày đều có rất nhiều người trong lúc này đi tới đi lui, quét quét cái này,chuyển chuyển cái kia , không có cái gì trọng tội.”

 

 

 

“Ngườitrong phủ tư nhiên có thể trong này qua lại, mà cô tư cách, địa vị không rõ.” Thiết Mộc Ưng mắt nhìn nàng nhất phái bộ dáng tự tại,lập tức trừng mắt dựng thẳng.

 

 

 

“Thânthể của ta phân rất rõ, ta là Kim Phúc a!” Nàngsợ hắn không có nghe rõ, khàn cả giọng  rống to lên tiếng.”Trong thành lúc chiếntranh có người nói, ta nếu  cứu ngươi, sẽ cấp cho ta một tòa bánh baosơn, cho nên ta mới cứu ngươi. Ngươi nhớ rõ không?”

 

 

“Côđã cứu ta, đại biểu cô có thể có bánh bao sơn, nhưng cô cũng không thể ở tronglúc này tùy ý hành tẩu, không có người cho cô cái quyền lợi này.” Thiết Mộc Ưng nhìn qua vẻ mặt vô tội, nhưng trong lòngkhông dám có bất kỳ thư giãn.

 

 

“Tađã ở trong này cùng ngươi một thời gian ngắn. . . . . .”

 

 

“Thỉnhcô nương không cần phải bịa đặt nói, chúng ta cô nam quả nữ không có khả năngcùng tồn tại một phòng!” Thiết Mộc Ưngđánh gảy lời của nàng, hé ra mắt điêu mặt lạnh, hôm nay càng run sợ như đôngtuyết, mặc cho ai nhìn thoáng qua, đều muốn đông cứng.

 

 

Kim Phúc rùng mình một cái, lại không dời mắt, chỉ làcong môi lên nhìn Thiết Mộc Ưng.

 

 

Nàng mỗi ngày buổi tối đều ôm hắn ngủ, hắn buổi sánghôm nay trước khi xuất môn, cũng có xoa đầu của nàng, như thế nào hôm nay lạira bộ dáng hoàn toàn không quen  ?

 

 

Nàng bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, xoa lông mày.

 

 

“Thỉnhcô nương thẳng thắn nói ý đồ xông vào phòng, nếu không Mộc Ưng ta không kháchkhí.” Thiết Mộc Ưng nghiêm nghị nói ra, không cho phép chínhmình bị bộ dáng đáng thương  củanàng làm cho đả động.

 

 

Thiết Mộc Ưng làm gì vậy gọi nàng cô nương? Hắn bìnhthường không phải gọi nàng là Tiểu Phúc sao?

 

 

A! Kim Phúc nhìn  hắnnửa ngày, đột nhiên dùng sức gõ đầu, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Nàng liềntrở về vẻ rất cao hứng, cái gì toàn bộ quên mất sạch một việc.

 

Nàng bây giờ không phải là hồ ly “Tiểu Phúc” , nàngbây giờ là Kim Phúc “Cô nương” ! Cho nên, Thiết Mộc Ưng mới có thể cùng nàngphi thường không quen!

 

 

“Kỳthật a, ta chính là. . . . . .” KimPhúc mặt cười hì hì  , độtnhiên xụ xuống.

 

 

Ách, Kim Vượng đã  thôngbáo một trăm lần, người và yêu khác nhau, tuyệt không có thể tiết lộ thân phậnthật sự, , nếu không sẽ bị  nhânloại dùng chú thuật tàn nhẫn giết chết, trọn đời không thể siêu sinh.

 

 

“Takhông muốn  chết !” KimPhúc đến ôm đầu nhức kêu ra tiếng.

 

 

Nàng quả nhiên có mục đích khác. Thiết Mộc Ưng trừngmắt với nàng, con mắt phát quang thoáng chốc rùng mình.

 

 

“Cóthể chết hay không, tựu xem cô muốn hay không khai ra lý do lẻn vào phủ thànhchủ với mục địch gì.”

 

 

Thiết Mộc Ưng thanh không rơi xuống đất, Kim Phúc cònkhông có nhìn rõ ràng hắn là như thế nào ra tay trước, hai tay của nàng đã bịbắt, cùng sử dụng đai lưng cột tại sau lưng, dùng sức  bị kéo ra gian phòng.

 

 

 

Kim Phúc bị trói lại dưới cây đại thụ trong nội viên,trước mắt chồng chất một tòa bánh bao sơn nóng hổi  .

 

 

Nàng chép  miệng,liều mạng nuốt nước miếng, mắt tròn trong vắt phát quang u oán  trừng mắt Thiết Mộc Ưng.

 

 

“ThiếtMộc Ưng, quỷ đáng chết, thả ta ra mau!” .

 

 

“Chờcô nói ra mục đích thực sự, ta tự nhiên sẽ thả ra.” Thiết Mộc Ưng lấy ra một cái bánh bao, làm cho mùithịt bên trong món ăn lan ra không khí.

 

 

Đứng ở bên cạnh  ThiếtMộc Ưng, Lý Hổ hít một hơi thật sâu, cổ vũ nói:“ Bánh bao thơm quá ,da mỏng nhân nhiều, cắn xuống đi miệng đầy hương vị a, nếu có người nguyệný chiêu hàn, vững chắc có thể ăn được ba ngày ba đêm.”

 

 

“Tanói ta nói. . . . . . Ta là tới trợ giúp Thiết Mộc Ưng làm sáng tỏ lời đồn, làmcho mọi người biết rõ hắn chỉ là mặt ác tâm thiện, thật ra là vì bảo vệ dânchúng trong thành.” Kim Phúc đến oa oa kêu to.

 

 

Nàng lại hiểu hắn! Thiết Mộc Ưng trừng mắt Kim Phúc vẻmặt thành thật, trong lòng sục sôi làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn nóikhông ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn xem.

 

 

Nhưng này nhìn lên, trong lòng của hắn bị đáng mộtcái. . . . . . Nàng không chỉ có con mắt như Tiểu Phúc, mà ngay cả hiểu tâmtình của hắn cũng không có sai biệt a.

 

 

“Tanói xong rồi, như vậy có thể thả ta ra đi? Bụng của ta thật đói, ta muốn ănbánh bao! Ta không thích bị trói !” KimPhúc đến vẻ mặt cầu xin  nhìnqua Thiết Mộc Ưng.

 

 

Thiết Mộc Ưng lòng mền nhũn, thân thủ muốn giúp nàngcởi trói, có thể tiện đà suy nghĩ, nàng đối với hắn  tâm tư càng như thế tinh tường, giống như hắn và Lý Hổlúc nói chuyện, nàng kỳ thật đều ở bên cạnh nghe trộm , lòng của hắn liền lạicứng lên.

 

 

“Thiếtmỗ có hay không mặt ác tâm thiện, khi nào đến phiên cô quyết định? Huống hồ, tacùng với cô cũng không liên quan, không nên lắm miệng.” Thiết Mộc Ưng lui về phía sau một bước, lạnh lùng nóira.

 

 

“Tagặp chuyện bất bình a!” Kim Phúc cổ tay thay đổi, tức đến quai hàm phồng đến như hai khỏa bánh bao. “Uy , ta nói tấtcả, vì cái gì còn không cho ta ăn bánh bao?”

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn xem nàng cùng Tiểu Phúc bộ dángkhông có sai biệt, thề nếu hắn tin có quỉ thần thì hắn sẽ cho rằng các nàngcùng tiểu hồ ly đó là cùng một người.

 

 

“Nàngcùng Tiểu Phúc như thế nào giống như vậy? A, hôm nay sao không thấy Tiểu Phúc?” Lý Hổ hướng trong phòng đi, vừa đi vừa gọi.“TiểuPhúc, ngươi trong phòng sao?”

 

 

 

 

 

“Nókhông có ở đây a!” Kim Phúc đến lẩm bẩm nói.

 

 

“Côlàm sao biết Tiểu Phúc không có ở đây? Cô tột cùng trong này chờ đợi bao lâu?Mục đích thực sự là cái gì?” ThiếtMộc Ưng thô bạo nói, phút chốc rút ra trường kiếm bên hông, trực chỉ cổ họngcủa nàng.

 

 

Kim Phúc giãy dụa, kiếm lợi hại trên cổ nàng kéo lêmột đường, máu tươi lập tức uốn lượn thành một cái huyết xà, thấm ướt vạt áotrước.

 

 

“Đauquá !đau quá! Ta nói ta chính là tới giúp ngươi , ngươi vì cái gì còn không thảta ra? Ngươi gạt người ngươi gạt người. . . . . .” Kim Phúc gấp đến độ khóc lên.

 

 

“Sợđau nhức thì mau nói thật, nếu không kế tiếp còn có nhiều vết thương muốn đốiphó cô.” Thiết Mộc Ưng trầm giọng nói ra, bắt buộc chính mìnhđối với nàng hai mắt đẫm lệ bất vi sở động.

 

 

Cho dù bộ dáng nàng đáng thương như Tiểu Phúc, cho dùđây là con mắt ngẫu nhiên giống như trong giấc mộng của hắn!

 

 

“Thànhchủ, Tiểu Phúc thật sự không thấy. Nhốt Kim cô nương mười ngày nửa tháng, bỏđói nàng, cũng không tin nàng không nói.”Lý Hổ khắp nơi tìm khôngthấy Tiểu Phúc, hiện tại thầm nghĩ tìm nàng tính sổ.

 

 

“Nhưvậy bánh bao hội hư mất, hư mất ta liền không muốn ăn, không ăn ta sẽ khôngnói.” Nàng hờn dỗi cãi, tức giận đến đập mạnh  hai cái chân.

 

 

“Tamỗi ngày sai người đưa tới xuất lô bánh bao mới. . . . . . Tôm cá Bao nhi, mảnhhãm bao lớn tử, mứt táo ngọt. . . . . .” ThiếtMộc Ưng dựa theo việc Tiểu Phúc thích ăn bánh bao lấy ra hết lời dụ.

 

 

“Tanói, ta nói! Ta chính là Tiểu Phúc. . . . . .” Bản thân.

 

 

 

“Côlà Tiểu Phúc người phương nào?” ThiếtMộc Ưng ép hỏi.

 

 

“Talà chủ nhân của Tiểu Phúc  !” Nàngcái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói ra.

 

 

“Chodù cô là chủ nhân Tiểu Phúc, cho dù cô nóng lòng tìm kiếm nó, cô vẫn đang khôngcó đạo lý ẩn núp tại trong thành.” ThiếtMộc Ưng nói ra.

 

 

“Tathích ăn bánh bao, Tiểu Phúc cũng thích ăn, ta nghe thấy được hương vị bánh bao,biết rõ nó nhất định cũng ở nơi đây, cho nên ta nhảy qua vài cái nóc nhà, mộtđường đi tới đây.” Nàng oa a lung tung nói ra.

 

 

Dù sao nàng nói thật, hắn cũng không tin.

 

 

“Côkhông có khả năng có cái mũi thính như vậy.” ThiếtMộc Ưng không cho là đúng nói.

 

 

“Cócó!” Kim Phúc nhăn nhăn cái mũi, đông nghe tây ngửi, chỉvào làn khói phía xa ở  nhà bếpkêu to. “Bên kia nấu  thịt kho tàu nấm hương, bạo xàogà xé phay, còn có ta thích bánh bao thịt táo.”

 

 

“Thànhchủ, đầu bếp nữ hôm nay thật sự nấu mấy món này.” Lý Hổ trừng to mắt, nhịn không được dựng thẳng ngóntay cái.

 

 

Thiết Mộc Ưng mị thu hút,  luôn luôn nhìn chằm chằm vào Kim Phúc bộ dáng nhăn cáimũi nghe thấy gì đó  .

 

 

“Thànhchủ, Kim cô nương chẳng những có thần lực, hơn nữa lại có dị năng, nhất địnhnhân tài cho quân ta.” Lý Hổ  kéo Thiết Mộc Ưng đến một bên, thì thầm âm lượng nóira: “Nàng đã cứu mạng của huynh, lại là chủ nhân Tiểu Phúc , nhưthế nào cũng không phải người xấu.”

 

 

“Đúngvậy đúng vậy, ta không phải người xấu.” KimPhúc nói.

 

 

“Cônghe được bọn ta nói cái gì!” Lý Hổquá sợ hãi nói.

 

 

“Ngươinói cực kỳ lớn tiếng, vì cái gì nghe không được?” Kim Phúc đến kỳ quái  nhìn Lý Hổ.

 

 

“Đãtai mũi linh mẫn như thế, Như vậy Tiểu Phúc ở đâu?” Thiết Mộc Ưng gây sự  hỏi tới.

 

 

“TiểuPhúc nói huynh đệ nó gặp nạn, trở lại Linh Sơn đi hỗ trợ .”KimPhúc đến mắt xoay động, lung tung nói loạn.

 

 

“Côcó thể cùng Tiểu Phúc nói chuyện?” ThiếtMộc Ưng lạnh lùng liếc qua nàng, mặt lộ vẻ thần sắc chán ghét.

 

 

“Đươngnhiên.” Bởi vì ta chính là nó a!

 

 

“Tahận nhất loại người hay nói dối, miệng đầy quái dị.” Thiết Mộc Ưng mày rậm nhíu một cái, khẽ quát mộttiếng, tất cả cảm giác tốt đối  KimPhúc toàn bộ mất hết.

 

 

Kim Phúc nhìn Thiết Mộc Ưng thần sắc chán ghét, tronglòng vặn đau đớn. Nàng không thích hắn như vậy nói với nàng, nàng yêu mến hắnđối với nàng bộ dáng cười hì hì

 

 

“Nếulời nàng nói là sự thật, Linh Sơn nhân khác thường thường nhiều. Kim cô nươngcái mũi linh mẫn, thính giác lại lợi hại. Không bằng thỉnh Kim cô nương theochúng ta nói, cô hôm nay nghe được những gì? Hảo chứng minh cô không có gạtthành chủ chúng ta.” Từ trước đến nay Lý Hổ nhiệt tình yêu thích những thứlạ , mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà nói ra.

 

 

Kim Phúc lại nhìn Thiết Mộc Ưng liếc, cong môi lên lẩmbẩm nói: “Córất nhiều người hướng trong lúc này đi tới. Bọn họ nói nhanh lên nhanh lên,nghe nói Kim Phúc đến phòng tướng quân. . . . . . Không. . . . . . phòng thànhchủ đó! “

 

 

Thiết Mộc Ưng vừa nghe, biết rõ hẳn là trong phủ nôđem bánh bao đến đã thấy được tướng mạo Kim Phúc, mà mọi người nghe tin tức KimPhúc tới phòng thành chủ, đều kéo nhau tiến đến.

 

 

“Tiểucô nương kia chính là ân nhân cứu mạng của Thành chủ cùng Thiết Thành ! Hiệnnay lại đến Thiết thành, nhất định là lão thiên gia muốn ban phúc cho Thiếtthành .” Kim Phúc lại nói vài câu của dân thành đang nói, dươngdương  đắc ý nhìn Thiết MộcƯng.

 

 

Thiết Mộc Ưng bất động thanh sắc, chỉ là trong nháymắt không nháy mắt  nhìn lại nàng.

 

 

Được rồi, cho dù nàng cho là thật có tài tai thính mắttinh, cái mũi hảo, nhưng nàng không nên trốn trong phòng hắn.

 

 

Kim Phúc dùng mặt khổ qua nhìn lại Thiết Mộc Ưng, cảmthấy người này thật sự thật kỳ quái, rõ ràng đối Tiểu Phúc rất tốt, như thế nàođối những người khác toàn bộ kém đến nổi không hiểu được.

 

 

“Tấtcả mọi người đối với ta rất tốt, chỉ có ngươi cột ta.” Kim Phúc đến chép miệng, cảm thấy ngực lại bắt đầu rầurĩ đau nhức, lông mày rậm cũng nhíu lại.

 

 

“Thànhchủ, các cư dân tôn sùng như thế, ta xem không nên nhốt nàng a.” Lý Hổ nói ra.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn vẻ mặt khó chịu của Kim Phúc ,trong nội tâm sớm có tính toán.

 

 

Hắn sáng nay mới trị tội Hồng Cương, nếu là lúc nàylại đem ân nhân cứu mạng trị tội, thành dân sẽ xem hắn như là bạo quân. Dù sao,các thành dân sẽ không hiểu được nàng như vậy xâm nhập tư gia,  nhiều việc nguy nan.

 

 

Đành phải trước hết để cho các thần dân thỏa mãn muốný niệm trong đầu cùng nàng thân cận , đợi cho hắn đem chiến sự trong thành mộtlần nữa bố trí ổn định, lại lấy bộ dáng Thiết gia quân tống nàng rời đi, đemnàng giải vào mật lao, ép hỏi nàng vào thành cách nào.

 

 

“Thaynàng cởi trói, không cho phép nàng trốn.” ThiếtMộc Ưng đối Lý Hổ nói ra.

 

 

“Cởitrói, ăn bánh bao, này mới đúng a. . . . . .” KimPhúc tâm mở ra, cười vui sướng.

 

 

Lý Hổ cũng đi theo cười ngây ngô , hướng nàng đến gầnmột bước.“Ta giúp cô nương cởi trói......”

 

 

“ThiếtMộc Ưng, có rắn tại phía sau ngươi, ngươi ngươi ngươi ngàn vạn không nên cửđộng!” Kim Phúc đến đột nhiên chỉ vào sau lưng Thiết Mộc Ưng,thanh âm run rẩy nói.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn qua vẻ mặt lo lắng của nàng, hắn hạtâm tĩnh chuyên chú nghe, quả thật mơ hồ nghe được thanh âm độc xà tê tê bòdưới đất.

 

 

Hắn theo lấy ra tiểu đao, cũng không quay đầulại  hướng phía nơi phát ra thanh âm phóng tới

 

 

Hưu!

 

 

Kim Phúc đến xem con rắn bị đâm chết, hù đến miệngkhông có cách nào khép lại.

 

 

“Thànhchủ đao pháp thật giỏi!” Lý Hổ hét lớn mộttiếng.

 

 

Thiết Mộc Ưng quay đầu lại nhìn Kim Phúc , biết rõnàng lại cứu  hắn lần nữa, nhưng này chữ “Tạ” đơn giản lại bị chặntại  cổ họng, như thế nào đềunói không ra miệng, bởi vì hắn phân không rõ nàng hôm nay là địch hay bạn . . .. . .

 

 

“Thậtlà lợi hại thật là lợi hại, may mắn không có việc gì.” Kim Phúc đến nhảy đến bên người Thiết Mộc Ưng, vỗ ngựcmột cái, nhẹ nhàng thở ra.

 

 

Thiết Mộc Ưng trừng mắt Kim Phúc, hai gò má xiết chặt.

 

 

“Côlàm sao tự mở trói?” Hắn rất muốn đem việc nàng xuất hiện nghĩ đến rất đơnthuần, nhưng cảm giác, cảm thấy tình hình thực tế không phải đơn giản như vậy.

 

 

Kim Phúc đến xem tay, quẹo trái hai vòng, quẹo phảihai vòng.

 

 

“Đốiđó, ta làm thế nào ? Ta nghĩ là dây do đã nới lỏng.” Kim Phúc bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, xoa xoacái trán dùng sức nghĩ tới.

 

 

A, giống như nàng vừa rồi do cấp bách, pháp lực tựđộng đem ra sử dụng.

 

 

Chính là, cũng không thể nói nàng có ba trăm năm. . .. . . Ách, vì cứu Thiết Mộc Ưng một mạng, đi tong trăm năm tu hành, cho nên chỉcòn lại có hai trăm năm công lực hồ ly.

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn Kim Phúc đang thần sắc do dự, khuônmặt hiện lên một hồi bực bội.

 

 

Đây cũng là hắn không có cách nào tin tưởng nguyênnhân của nàng, nàng nếu là thật sự như mặt ngoài xem ra đơn thuần như vậy, cầngì phải nói chuyện ấp a ấp úng.

 

 

A, hắn không thể không đoán rằng nàng tất nhiên làgian tế. Chỉ là, có quân địch nào sẽ phái gian tế ngu ngốc đi như vậy?

 

 

Thiết Mộc Ưng nhìn nàng suy nghĩ, còn không kịp nóithêm nữa cái gì, trong phủ  cưdân đã như ong vỡ tổ chen đến cửa ra vào.

 

 

“KimPhúc cô nương đến, cô cuối cùng cũng xuất hiện! Thành chủ chúng ta chuẩn bị tốtmột hồi  bánh bao sơn a!” Quầnchúng hô to lên tiếng.

 

 

“Aa a. . . . . . Ta lại đã quên bánh bao sơn!” KimPhúc lập tức phóng tới bánh bao sơn, miệng trước nhét một cái, hai tay tất cảcầm một cái.

 

 

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng mặt tròn, búi tóctròn, trong miệng, trong tay bánh bao tròn, tạo thành một bộ hình cầu kỳ quan,mọi người thấy được cười ha ha.

 

 

Thiết Mộc Ưng hướng Lý Hổ ám hiệu cho hắn chú ý đếnđến nhất cử nhất động của Kim Phúc, sau, hắn đi về hướng quản sự, khai báo nhưthế nào dàn xếp nàng, liền xoay người đi trở về trong phòng.

 

 

Nàng cao hứng ăn thật nhiều bánh bao, hắn cũng khôngthời gian cùng nàng để ý, hắn còn có cái khác quan trọng hơn sự muốn làm.

 

 

Thiết Mộc Ưng đẩy cửa đi vào trong phòng, hạ giọng,bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng Tiểu Phúc  .

 

 

“TiểuPhúc. . . . . .”

 

 

Hắn mới không tin Kim Phúc đến cái gì “Tiểu Phúcnói  huynh đệ gặp nạn, trở lại Linh Sơn đi hỗ trợ”  bịađặt lung tung.

 

 

Dù sao người hồ bất đồng, càng không nói đến hiểu nónói gì!

 

 

Đêm đó, Kim Phúc được đưa đến một căn phòng nhỏ trongphủ Thiết Mộc Ưng, quản sự nói cho nàng biết chỗ đó nguyên lai là trước đây lànơi ở của thê ta Thành chủ trước.

 

 

Kim Phúc xem  khắpnơi trong phòng đều là những vật dụng được chạm khắc tinh tế, giường được trảivài gấm trông thất bắt mắt, ghế dựa cao, còn có một bàn đầy  son phấn đủ loại hương, trong nội tâm rất vui mừng, tựnhiên cao hứng bừng bừng kéo tới.

 

 

Các cư dân nói muốn vì nàng tổ chức yến tiệc, nhưng cóthể bởi vì nàng vừa gặm được một tòa bánh bao sơn lớn, nên căn bản không cóbụng nhét thêm gì nữa, đành phải về phòng gặp ngu công.

 

 

Kim Phúc lần đầu đến nhân gian, lại với hình dáng này.Trong phòng cùng vài tỳ nữ chơi mấy vãn cờ giải khuây, làm náo loạn cả một đêm.

 

 

Đợi cho hai tỳ nữ giúp nàng thay áo mỏng xong, liềntrở về phòng ngủ, Kim Phúc nằm ấm trên giường, trái xoay phải chuyển lăn qualăn lại, thoáng cái chui vào chăn, lại thoáng cái lại chui ra, đùa vui một hồilâu nhưng vẫn là không có gì buồn ngủ.

 

 

Nàng thậm chí cố gắng biến thân trở lại thành hồ ly,nhưng hết lần này tới lần khác vẫn ngủ không được.

 

 

Quái. Nàng những ngày này ở chúng với Thiết Mộc Ưng,mỗi đêm ngã đầu đi ngủ, đều có thể ngủ nhanh chóng  a! Khò khè, như thế nào hôm nay lại vậy, rõ ràng cũngcó buồn ngủ, nhưng không có cách nào ngủ.

 

 

Nhất định là do cái giường này rồi, nàng không thấyquen.

 

 

Kim Phúc từ trên giường bật dậy, xuống giường bước đira khỏi cửa phòng, mới bước vào sân, liền nhìn thấy hai gã binh lính đang đứngtại cửa ra vào.

 

 

“Cácngươi vì cái gì không ngủ?” Kim Phúc tới hỏi.

 

 

 “Thànhchủ muốn chúng ta bảo vệ an toàn  của cô nương .” Binh lính cẩn thận  đáp, chỉ dám nhìn mặt Kim cô nương , không dám nhìnnàng đang mặc áo ngủ mỏng.

 

 

“Tarất an toàn, không cần bảo vệ.” KimPhúc sôi nổi  đi ra sân, binhlính vội vàng theo đuôi phía sau.

 

 

“Đêmđã khuya, cô nương muốn đi đâu?” Binhlính hỏi.

 

 

“Tamuốn đi đến phòng của thành chủ ngủ.” KimPhúc đơn giản nói.

 

 

Hai gã binh lính mắt choáng váng, hai mắt nhìn nhau, lạikhông người nào dám lên tiếng ngăn cản.

 

 

Kim Phúc đi trong bóng đêm, một bên trong lòng lẩmbẩm  làm người thật không dể, không có lớp lông như hồ ly,hại nàng lạnh đến run run, đành phải cước bộ nhanh hơn xông vào phòng Thiết MộcƯng.

 

 

Thiết Mộc Ưng  phòngvẫn còn đèn đuốc sáng trưng, Kim Phúc đi lên trước gõ gõ cửa.

 

 

“Mởcửa mở cửa.” Nàng cao giọng kêu.

 

 

Trong phòng  ThiếtMộc Ưng trong tay bút son dừng lại, rời mắt khỏi những cuốn sổ nhỏ

 

 

Vừa rồi bên ngoài có âm thanh gõ cửa, đêm đã thậtkhuya, cái này Kim Phúc đến làm cái gì?

 

 

“ThiếtMộc Ưng mở cửa!”

 

 

“Đãmuộn, Kim cô nương về sớm một chút nghỉ ngơi.” Hắn đứng dậy đi về hướng cửa ra vào, qua loa nói.

 

 

“Tachính là cần nghỉ ngơi mới đến  a.”

 

 

Thiết Mộc Ưng thở hốc vì kinh ngạc, sợ binh lính bênngoài hiểu nhầm hai người quan hệ mờ ám, đành phải mở cửa

 

 

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là Kim Phúc với chiếc áođơn mỏng, lộ ra cổ trắng kéo dài đến da thịt trước ngực, đối diện hắn cười toetoét.

 

 

 Hắn trừng hướng hai gã binh lính, bọn họ tất cảđều cúi đầu, không dám nhìn.

 

 

“Cô.. . . . . cô mặc như thế còn thể thống gì!” ThiếtMộc Ưng lập tức xoay người trở về phòng lấy chăn của mình, đem nàng bao lấy.

 

 

“Cũngkhông phải ta muốn mặc , các nàng giúp ta mặc a.” Kim Phúc đến ôm ấp cái chăn, cảm thấy thoáng cái ấm áplên.

 

 

“Hươngvị của ngươi thật tốt.” Nàng dùng sức hítmột hơi, lộ ra thoả mãn.

 

 

Thiết Mộc Ưng lúc này không đỏ mặt, ngược lại đã bịnàng hù đến sắc mặt tái xanh

 

 

“Hộtống Kim cô nương trở về phòng.” Hắnbịch một tiếng đóng cửa phòng.

 

 

“Takhông cần phải trở về phòng, ta chính là tới tìm ngươi ngủ a.”KimPhúc chưa từ bỏ ý định  tiếp tục gõ cửa.

 

 

Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn bóng người ngoài cửa, tứcđến hai vai đều căng cứng lên, bật thốt lên đối với nàng rống to: “Cô nói chuyệnlại như vậy không biết liêm sỉ, ta sẽ lập tức đem cô trục xuất ngoài thành,miễn cho làm bẩn không khí trong thành”

 

 

“Liêmsỉ là cái gì? Có thể ăn sao?” KimPhúc tới hỏi.

 

 

“Côcút ngay cho ta! Từ nay về sau bên người nếu không có tỳ nữ, không cho phépcùng những người khác một mình gặp mặt.” ThiếtMộc Ưng xoa huyệt thái dương, cảm thấy cả đầu đều đau dữ dội.

 

 

Rõ ràng gương mặt ngây thơ, như thế nào ngôn hành cửchỉ luôn thô tục, cho dù trong lòng của hắn trước kia đối với nàng “tựa hồ” cóvài phần toan tính không bình thường , hôm nay cũng bị nàng làm cho sợ đến mấthồn mất vía.

 

 

“Vìsao không thể cùng mọi người một mình gặp mặt? Vì sao ta không thể cùng ngươingủ một chỗ?” Nàng hỏi.

 

 

“Bởivì không có quan hệ, cô nam quả nữ chính là hội làm cho người chê trách.” Thiết Mộc Ưng nhịn không được lại rống.

 

 

“Cáigì nam nữ? Không phải cái gì nghị?”

 

 

Thiết Mộc Ưng khóe miệng co giật, quyết định khôngcùng nàng nói nhảm nữa, nếu không hắn xác định sẽ tức đến phát hỏa.

 

 

“Tómlại, trừ phi là nam nữ đã thành hôn , nếu không không được cùng ở một phòng. Cônương nếu không trở về phòng, tiệc tối bánh bao tối liền hủy bỏ.” Hắn ồ ồ ra lệnh.

 

 

Ngoài cửa Kim Phúc nghe một câu này, ý niệm trong đầuđều bị bỏ đi, đành phải xịu mặt một bên đi trở về, một bên như có gì đâm vàongực ──

 

 

Thật kỳ quái, mỗi lần Thiết Mộc Ưng la rống đối nàng,nàng tựa hồ ngực rất đau, nhất định là hắn rống quá lớn tiếng.

 

 

Làm gì đối với nàng hung như vậy, nàng mới vào thànhmấy ngày, có rất nhiều lời nghe không hiểu cũng không thể trách nàng cái đó.

 

 

Thiệt thòi nhất là nàng có tâm biến thành người nghĩthay Thiết Mộc Ưng hướng dân giải thích giúp hắn, không nghĩ tới bây giờ thậmchí ngủ đều ngủ không được, nàng ngày mai như thế nào nói chuyện a!

 

 

Kim Phúc ngồi xổm người xuống, thật cảm thấy ngườikhông bằng hồ.

 

 

A, nàng nghĩ đến phương pháp nào được ngủ trên giườngấm đó, Thiết Mộc Ưng chỉ nói một nam một nữ không thể cùng ở một phòng, đúngkhông? Nha, nàng muốn trốn a. Kim Phúc đến xoay người, từ dưới nhìn xem binhlính phía trước.

 

 

Kim Phúc  lầnnữa nhanh trí. Nàng nhảy đến binh lính trước mặt, bình tĩnh nhìn xem mắt củabọn hắn, trong miệng vẫn nhớ kỹ chú ngữ.

 

 

Tựa lúc bọn họ hai mắt đang mơ hồ, nàng đột nhiên hạthủ, bọn lính đông một tiếng té trên mặt đất thở to ngủ.

 

 

“Hắchắc, ta đây phải biết tận dụng phép thuật. Thật sự là thông minh, sống ba trămnăm thật đúng là không phải uổng.” KimPhúc khích lệ chính mình một hồi lâu, tìm một góc bí mật đi vào.

 

 Từtrong góc lộ ra từng đạo vầng sáng óng ánh, rồi lại rất nhanh chóng biến mất vôtung. . . .

Loading...

Xem tiếp: Chương 4

Loading...