21
Từ lúc vào công ty Mộc Nhiên phải làm rất nhiều việc, từ việc nhỏ tới việc lớn, tất cả đều là phục vụ cho Kha Chính Thuần. Nhưng dạo gần đây mọi công việc hầu như đều do hắn ta đảm đương.
22 Bảy giờ sáng, Kha Chính Thuần chạy sang phòng Mộc Nhiên, lật tung chăn của cô ra, gọi to:
- Tiểu Mộc! Dậy mau!
Mộc Nhiên bật dậy cau mày nhìn hắn:
- Mẹ kiếp! Anh muốn chết phải không!
Kha Chính Thuần cười hiền hòa:
- Dậy đi! Hôm nay chúng ta sẽ đi siêu thị!
Mộc Nhiên giật lại chăn trừng mắt nhìn hắn:
- Đồ điên! Anh tự đi một mình đi! Mẹ kiếp, siêu thị là cái gì chứ? Chủ tịch tập đoàn Circle C thiếu thốn cái gì phải đích thân đi siêu thị? Nói đi, tôi gọi người mang tới!
Kha Chính Thuần lại thở dài, lấy máy ra bấm số.
23
Mộc Nhiên lái xe về nhà, Kha Chính Thuần thản nhiên bước xuống đi thẳng vào trong, Mộc Nhiên khổ sở theo sau xách những túi đồ ăn nặng nhọc bước vào nhà, ném bịch xuống sàn.
24
Hai ngày trước, Kha Chính Thuần nói:
- Tiểu Mộc, tôi cho cô một cơ hội để giết tôi.
- Điều kiện là gì? - Mộc Nhiên nửa mừng nửa lo hỏi.
Kha Chính Thuần thản nhiên đáp:
- Tôi tự chọn chỗ chết cho mình!
Mộc Nhiên mắt sáng rỡ nhìn hắn, giơ ngón tay cái lên:
- Quân tử không nói hai lời!
- Được!
Hiện tại, Kha Chính Thuần tươi cười nói:
- Tiểu Mộc, nếu cô muốn giết tôi vậy thì khi máy bay cất cánh, nhớ đẩy tôi xuống nhé, càng cao càng tốt!
Mộc Nhiên mặt mày sa sầm nhìn chiếc máy bay đậu hiên ngang trước mặt, nghiến răng ken két cố gắng nuốt giận.
25
Đám người truy sát chia nhau ra tìm, bước một bước lại cẩn thận nhìn ngang dọc, nghe thấy tiếng động nhất loạt đều chĩa súng ra, Kha Chính Thuần nhân cơ hội này lộn người đến chỗ đá cuội, bọn chúng lập tức quay lại sau, hô lớn:
- Bỏ súng xuống!
Kha Chính Thuần đành ném khẩu súng về phía bọn chúng, sau đó ngồi trước mấy viên đá cuội để gói thuốc nổ phía sau, hai tay liên tục ma sát hai viên đá.
26
Kha Chính Thuần trừng mắt nhìn ba tên còn lại, bọn chúng từ nãy đã xả đạn không ngừng nên giờ đã hết, hiện tại đang nhanh chóng quay về chỗ đồng đội để nhặt súng.
27
Kể từ lúc Mộc Nhiên ở nhà Phương Lục Nghi, Kha Chính Thuần ngày nào cũng đến đó nhưng không dám vào trong, chỉ đứng ở ngoài một lúc rồi phóng xe đi.
28 Ba tháng sau.
Phương Lục Nghi từ sáng sớm ra sân bay đón Mộc Nhiên, nhìn thấy cô liền vẫy tay ra hiệu.
- Thế nào?
Phương Lục Nghi nhìn Mộc Nhiên sảng khoái tiến lại về phía mình, ba tháng qua có vẻ đã có kết quả tốt.
29 Buổi tối khi Kha Chính Thuần trở về Mỹ đã khoảng 9 giờ tối, hắn mệt mỏi đi tắm rồi ăn uống qua loa, đại khái uống rượu thay cơm rồi vào phòng Mộc Nhiên ngủ.
30 Buổi sáng khi Kha Chính Thuần tỉnh dậy là đang trong tư thế nằm nghiêng người, mặt hướng ra ban công, lưng quay về phía Mộc Nhiên.
Kha Chính Thuần ngồi dậy điều đầu tiên là cầm điện thoại nhắn tin cho Mộc Nhiên, vừa nhắn tin vừa thong thả vào phòng tắm.
31 Sáng nay Kha Chính Thuần mang tâm trạng hí hửng ở công ty chờ đợi ai đó mòn mỏn nhưng đợi đến tối khi người cuối cùng trong công ty ra về, vẫn không thấy ai đó đâu.
32 Chuyến bay cất cánh từ đêm hôm trước tới sáng hôm sau. Khi Mộc Nhiên tỉnh dậy trong tầm mắt liền xuất hiện bầu trời trong xanh của đất nước nơi cô vừa yêu vừa ghét.
33 Sau khi xác định đã vượt xa khỏi địa bàn của Đông Mạnh Kiều, Đỗ Đông Triệu mới thở nhẹ nhõm rồi bắt đầu quan sát mọi thứ.
Trên máy bay chỉ có một phi công, một tên thuộc hạ khi nãy cứu mạng hắn, ngoài ra không còn ai khác.
34 Mộc Nhiên được một trận sốt cao mê mệt, không biết đang mơ thấy gì mà hốt hoảng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch, chỉ lắc lắc đầu vùng vẫy.
35 Sau một tuần bị Kha Chính Thuần nhốt trong nhà, cuối cùng Mộc Nhiên cũng được ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Hắn có cảm giác chỉ cần nhốt cô thêm một ngày nữa thôi, căn biệt thự ba tầng này trong phút chốc sẽ biến thành một bãi phế liệu.
36 Từ sau chuyến du lịch Hawaii nhớ đời lần trước đến bây giờ, Mộc Nhiên một câu cũng không nói với Kha Chính Thuần. Cho đến khi hắn mang nguyên vẹn chiếc Ferrari mới coóng đầy đủ phụ kiện và tấm lót lông vũ mới tinh về, Mộc Nhiên mới liếc nhìn hắn một cái.
37 Mộc Nhiên toan định nhảy xuống từ ban công rồi đi vòng ra sau thì nghe thấy tiếng giày cao gót phát ra ở cầu thang, dừng lại ở trước cửa phòng Kha Chính Thuần.
38 Chiếc máy bay phản lực tối ưu nhất được Tứ Long Kỳ điều khiển bay với vận tốc 10. 320km/h. Kha Chính Thuần ngồi khoanh tay im lặng, vẻ mặt bình thản giống như không có việc gì xảy ra nhưng bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
39 Kha Chính Thuần vừa mới đưa tay chạm vào Mộc Nhiên liền bị cô hất ra. Hai người cứ thế một người tấn công một người phòng thủ.
- Cô ta gọi anh là lão đại à?
- Người của anh hai mươi năm ư?
- Còn có, Lưu Phí Nguyệt Hoa thương thầm trộm nhớ anh 10 năm? Mẹ kiếp, Kha Chính Thuần anh có phải nên giải thích một chút không?
Mộc Nhiên tức giận hung hăng đấm đá, Kha Chính Thuần chỉ biết tránh né.
40 Mộc Nhiên mỗi lần uống rượu xong sẽ rất đau đầu mệt mỏi chỉ muốn nằm ì một chỗ, nhưng lúc này cho dù có đau gấp vạn lần đi nữa cô cũng không thể nằm thêm một khắc nào.