Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta Chương 181 - 185

Chương trước: Chương 176 - 180



Dụng tâm lương khổ 2

Lâm Quân Tử ngớ ra một giây, đột nhiên nhớ lại một khắc trên bàn ãn lúc sáng kia, Bạch Lộ vốn không muốn uống Huyết Sâm, sau đó lại nói thơm quá, cầm lên uống.

Bây giờ nghe hắn nói câu này, sao cảm thấy thật quái lạ!

Lâm Quân Tử nhìn chằm chằm ánh mắt Bạch Lộ, bỗng nhiên hỏi: “Vậy lúc sáng, sao ngươi lại muốn uống cái thứ Huyết Sâm kia?”

Bạch Lộ ngẩn ra một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên, trong miệng quanh co nói: “A…Cái đó, ta… đột nhiên muốn uống!”

Lâm Quân Tử nhìn nét mặt của Bạch Lộ, giật mình, trong miệng phun ra một câu chắc chắn: “Ngươi nói láo!”

“A? Đâu có, cái đó…”

Bạch Lộ muốn chối, dáng vẻ lại có chút không biết phải giải thích thế nào.

Lâm Quân Tử lấy bát cháo đi, sắc mặt cũng trở nên lạnh, rõ ràng rất không vui: “Ngươi còn không nói thật?”

Sắc mặt Bạch Lộ có chút khó xử, nhìn Tiểu Thảo đang đứng ở cửa phòng, nói khẽ với Lâm Quân Tử:

“Ta sẽ nói thật, nhưng mà, chỉ nói với mình ngươi thôi!”

Sắc mặt Lâm Quân Tử dịu xuống, nói với Tiểu Thảo:

“Tiểu Thảo, ngươi qua phòng bếp, phân phó làm chút cháo gà tới.”

“Dạ, Đại tiểu thư! “Tiểu Thảo cung kính đáp, đi ra cửa.

Nhìn thấy bóng lưng của nàng đã khuất, Lâm Quân Tử nhìn Bạch Lộ nói: “Ngươi nói đi, bây giờ trong phòng chỉ còn có hai chúng ta!”

Bạch Lộ tựa vào giường, giọng nói có chút ấp úng:

“Thật ra thì, buối sáng, ta ngửi thấy mùi của chén canh đó không bình thường, cũng cảm thấy chỗ này có điểm kỳ quái. Ta đương nhiên không thể để cho ngươi gặp nguy hiểm, nên ta quyết định, nếm thử trước một chút!”

Lâm Quân Tử thất kinh, mắt hạnh trừng rõ to: “Ý của ngươi là, ngươi đã sớm phát hiện bát canh kia có độc?”

Bạch Lộ khẽ gật đầu.

Lâm Quân Tử nhất thời tức giận, vụt đứng dậy, nhìn Bạch Lộ quát:

“Ngươi bị ngu sao? Biết rõ có độc, ngươi còn uống? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì bất trắc, ta làm sao ăn nói với người nhà ngươi được hả?”

Có lẽ là do nhớ lại nỗi sợ hãi lúc Bạch Lộ trúng độc, Lâm Quân Tử tức đến mặt cũng đỏ lên, sẵng giọng hướng về phía Bạch Lộ:

“Ngươi có biết không, nhìn thấy ngươi sắp chết, ta cũng gấp muốn chết, cũng bị hù cho chết.

Dụng tâm lương khổ 3

Lâm Quân Tử tức đến mặt cũng đỏ lên, sẵng giọng hướng về phía Bạch Lộ:

“Ngươi có biết không, nhìn thấy ngươi sắp chết, ta cũng gấp muốn chết, cũng bị hù cho chết.Nhưng mà, ngươi biết rõ canh có độc, lại còn uống, ngươi thật là muốn chọc ta tức chết!”

Bạch Lộ nhìn Lâm Quân Tử đang tức giận, trong lòng có chút ngọt ngào, cũng có chút buồn bã.

Trong miệng ôn hòa nói: “Ngươi đừng nóng. nghe ta nói hết đã!”

Lâm Quân Tử tức giận trợn mắt nhìn Bạch Lộ một cái, ngồi phịch xuống cạnh giường, tức hầm hừ nói:

“Nói, ta chờ nghe ngươi nói hết đây!”

Bạch Lộ nhẹ giọng nói:

“Nếu như ta nói thẳng bát canh đó có độc, gây huyên náo ầm ĩ lên, vậy chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, nếu như là người thân cận bên cạnh ngươi làm, sẽ tiêu hủy chứng cớ, mất đầu mối.”

Bạch Lộ ngưng lại một chút, lại nhìn ra cửa, nhàn nhạt nói:

“Ta thật ra còn tưởng là Tiểu Thảo trong lòng có tâm tư khác thường, chuẩn bị ám hại ngươi!”

Lâm Quân Tử ngẩn người, liếc mắt nhìn cửa, không nói gì.

Bạch Lộ tiếp tục nói: “Ta liền nghĩ, chỉ có trúng độc, mới có thể ổn định đối phương. Mà người trúng độc không phải là ngươi, mà là ta, như vậy, kẻ hạ độc sẽ tiếp tục gây án, sẽ không dễ dàng rời đi. Như vậy mới có cơ hội bắt được hắn.”

Bạch Lộ khẽ cười khổ một cái

“Nếu như không phải là ta bị trúng độc, Lý Mật kia làm sao lại trốn ở trên nóc nhà nghe lén được? Làm sao biết được kẻ hạ độc là Mộ Dung Hàn? Cho nên, cách trúng độc của ta, rất hữu dụng nha!”

Ánh mắt Lâm Quân Tử vẫn còn rất tức giận, miệng cũng tức giận nói:

“Nhưng mà, coi như là vì muốn bắt được kẻ xấu, ngươi cũng không thể lấy thân thử độc được! Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ngươi mà chết vì ta, ta làm sao bây giờ hà?”

Bạch Lộ nghe được câu này, giật mình, ánh mắt ôn nhu vô cùng nhìn Lâm Quân Tử, miệng nhẹ nhàng hỏi:

“Lúc ta trúng độc, hình như nghe thấy có người nói yêu ta, chờ ta khỏe lại sẽ thành thân. Không biết lời này có tính hay không đây?”

Lâm Quân Tử lập tức cứng lại, vẻ mặt tức giận cũng cứng ở trên mặt, con ngươi cũng không chuyển động.

Hình như là, có lẽ, có thể,

Thời khắc sinh ly tử biệt tình thế cấp bách kia, nàng thật sự nói qua câu đó a!

Bây giờ, người ta tới hỏi, nàng phải làm sao đây?

Đánh chết cũng không làm

Thời khắc sinh ly tử biệt tình thế cấp bách kia, nàng thật sự nói qua câu đó a!

Bây giờ, người ta tới hỏi, nàng phải làm sao đây?

Lần này thì hố nặng rồi.

Thời khắc khẩn cấp đó, nàng thật sự bất chấp tất cả, chỉ cầu độc của hắn có thể giải được, bình an.

Những lời đó cũng là tự dưng thốt ra, căn bản không cẩn thận suy tính qua.

Thật ra thì, cẩn thận mà nghĩ,, hắn thật sự là một nam nhân rất tốt.

Trừ việc hơi bị giống con gái ra, thì cơ hồ chẳng có khuyết điểm gì.

Nhưng mà, nàng chính là thích nam nhân mạnh mẽ, có thể an tâm mà dựa vào cơ!

Mà người nàng vẫn ngưỡng mộ trong lòng, là Đại học sĩ bá đạo cường thế nha!

Ngàn vạn không thể nhất thời mềm lòng liền dao động.

Nét mặt lúng túng giật giật khóe miệng, ánh mắt Lâm Quân Tử trực tiếp rũ xuống mặt đất, trong miệng úp úp mở mở:

“Cái đó, cái đó là vì an ủi ngươi nên ta mới nói vậy, ta tưởng ngươi thật sự không xong. Ngươi đừng cho là thật a! Lúc ấy, ta cũng sắp điên rồi, thuận miệng nói! Ngươi cũng không tưởng thật đấy chứ, đúng không?”

Vẻ mặt Bạch Lộ rõ ràng lướt qua nỗi thất vọng sâu sắc.

Vốn tưởng rằng ép nàng nói ra câu nói kia, hắn có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng.

Nàng có thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của hắn!

Nhưng mà, giờ nhìn lại, hắn thật quá ngây thơ!

Lâm Quân Tử không nhìn thấy nỗi thất vọng chán nản trong mắt Bạch Lộ, ngẩng đầu lên, chỉ nói:

“Bất kể như thế nào, về sau ngươi không được dùng thân thể, tính mạng của mình chơi đùa như vậy. Biết chưa?”

Lại chêm vào một câu: “Nếu như ngươi còn như vậy, ta cũng không quan tâm đến ngươi nữa, biết chưa?”

Bạch Lộ mạnh mẽ chống đỡ sự tăm tối trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ừ, ta biết! Ta biết! Ta nhất định sẽ đối xử với bản thân thật tốt!”

Lâm Quân Tử yên tâm, cầm bát cháo lên, tiếp tục đút cho Bạch Lộ.

Mà Bạch Lộ, rõ ràng khẩu vị không tốt.

Không khí bên trong gian phòng đã nặng nề đến mức hít thở không thông, Bạch Lộ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:: “No rồi, không ăn nữa!”

Lâm Quân Tử có chút buồn bực, mới vừa rồi không phải vẫn còn rất vui vẻ sao?

Giờ làm sao vậy?

Nhìn về phía Bạch Lộ quan tâm hỏi:” Hay là, lấy món khác nha, cháo trắng ăn vào đúng là chẳng ngon chút nào!”

**********************************************

Quân Tử, thật vô tình, làm tổn thương trái tim người ta a, tổn thương trái tim người ta! Các tình yêu bình luận đi nào, sẽ không để thỉnh thoảng lại thương tâm nữa! ( tác giả ~ chị ác quá nha~ ngược Lộ Lộ để câu bình luận nhá >”<>

Coi ngươi là người gần gũi nhất của ta

Nhìn về phía Bạch Lộ quan tâm hỏi:” Hay là, lấy món khác nha, cháo trắng ăn vào đúng là chẳng ngon chút nào!”

“Không ăn, ta mệt rồi!”

Bạch Lộ chậm rãi nằm dài trên giường, kéo chăn qua, đắp kín mít.

Đầu cũng chui vào trong chăn.

Hắn thật sự có chút nổi giận, thương tâm!

Lâm Quân Tử đương nhiên là chẳng hiểu gì, đưa tay đặt lên trán Bạch Lộ sờ sờ, trong miệng lầm bầm lầu bầu:

“Không có sốt nha! Sao lại không thoải mái? Ta gọi cung y tới xem cho ngươi ha!”

Giọng nói trầm thấp của Bạch Lộ từ trong chăn truyền ra: “Không cần, ta muốn đi ngủ!”

Lâm Quân Tử có chút không biết làm sao, nhìn về phía bóng lưng Bạch Lộ hỏi

“Rốt cuộc là làm sao? Làm sao còn chơi trò giận dỗi kiểu trẻ con vậy? Bị ta nói tức giận rồi? Được rồi, lần sao ngươi mà lấy thân thử độc nữa, ta toàn lực ủng hộ ngươi, không trách ngươi nữa, được chưa?”

Bạch Lộ núp ở trong chăn, mặc dù vạn phần suy sụp, nhưng vẫn không nhịn được bị những lời này của Lâm Quân Tử làm cho bật cười.

Aiz, nha đầu ngốc, ta có thể làm gì ngươi bây giờ đây?

Bạch Lộ từ trong chăn thò đầu ra, nhìn về phía Lâm Quân Tử nhẹ nhàng nói: “Ngươi trả lời ta một vấn đề, ta sẽ ổn ngay!”

“Được, rồi, ngươi hỏi đi!” Lâm Quân Tử rất nghiêm túc nghe.

“Lúc mới quen, ngươi nói với ta tên ngươi là Lâm Quân Tử! Nhưng mà, sao ngươi lại là Đại tiểu thư của Lăng Tiêu Cung, Lăng Tiếu Vân? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Quân Tử khẽ sửng sốt một chút, lấy tay gãi gãi đầu, có chút quẫn bách nói:

“Thật ra thì, khí đó, ta thật sự cái gì cũng không nhớ, nhưng mà, trong đầu ta hiện ra ba chữ Lâm Quân Tử, cho nên, ta mới nói tên ta là Lâm Quân Tử.”

Nhìn cái mặt nửa tin nửa ngờ, có chút khó hiểu của Bạch Lộ, trong lòng Lâm Quân Tử âm thầm thở dài một tiếng.

Bạch tiên sinh thân mến, nếu như ta mà nói thật, ngươi có thể so với bây giờ còn khó hiểu hơn.

Cho nên, tạm thời ngươi cứ nghe ta nói hươu nói vượn đi!

“Có lẽ, kiếp trước của ta gọi là Lâm Quân Tử! Hắc hắc, ta cũng không rõ làm sao nữa!” Lâm Quân Tử bị buộc bịa chuyện đầy mồm.

Bạch Lộ khẽ thở dài một tiếng, trong lòng ngổn ngang, trong mắt vẫn ôn nhu như nước, chậm rãi nói:

“Bất kể tên gọi là gì, ta coi ngươi là người gần gũi nhất của ta, hy vọng ngươi cùng vậy!”

Khoảng cách xa nhất trên đời

Bạch Lộ khẽ thở dài một tiếng, trong lòng ngổn ngang, trong mắt vẫn ôn nhu như nước, chậm rãi nói:

“Bất kể tên gọi là gì, ta coi ngươi là người gần gũi nhất của ta, hy vọng ngươi cùng vậy!”

Lâm Quân Tử khẽ kinh ngạc, nhìn ánh mắt ôn nhu như nước kia của Bạch Lộ, bây giờ không dám suy nghĩ tỉ mỉ cái gì.

Đơn giản tùy tiện nói: “Đương nhiên, đương nhiên, trừ ca ca, ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của ta!”

Bạch Lộ mang theo một nụ cười khổ sở, nàng vẫn còn coi hắn là bằng hữu!

Có lẽ, tất cả cố gắng của hắn trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là tình cảm bằng hữu mà thôi!

“Ừ, ta cũng thích gọi ngươi quân tử!” Khẽ một tiếng trả lời, phảng phất thở dài bất đắc dĩ.

Khoảng cách xa nhất trên đời, không phải là khoảng cách giữa yêu và hận, không phải khoảng cách giữa sống và chết.

Mà là, ta đang ở trước mặt ngươi, ngươi lại không biết, ta yêu ngươi!

—————————————–

Sắc trời tối dần, mảnh trăng rằm sáng rực hiện lên giữa nền trời xanh thăm thẳm, nhẹ nhàng thong thả lướt trong trong đám mây mỏng màu trẳng ngà.

Trong bóng đêm yên tĩnh, hoa quế trong sân cảng tỏa hương thơm ngát, mùi hương ngọt ngào kia, ngây ngất chết người.

Tiểu Thảo từ phòng bếp trở lại, đem một bát cháo gà đặt lên trên bàn.

Sau đó đi tới bên cạnh Lâm Quân Tử, có chút thần bí thấp giọng nói với Lâm Quân Tử:

“Đại tiểu thư, ta nghe nói trong cung có khách quý tới!”

Lâm Quân Tử hơi sửng sờ, nhìn Tiểu Thảo hỏi:: “Khách quý gì?”

Tiểu Thảo nhìn lướt qua Bạch Lộ nằm trên giường, ghé vào lỗ tai nói cho Lâm Quân Tử: “Nghe nói, Cửu vương gia tới! “

“A?” Lâm Quân Tử có chút giật mình

Cửu vương gia?

Đó không phải là cái vị mà Hoàng Đế định gả cho nàng sao?

Nếu như tứ hôn thành, chính là vị hôn phu của nàng nha!

“Hắn tới làm gì “”Lâm Quân Tử bỗng chốc cảm thấy, chuyện này có liên quan đến mình.

Tiểu Thảo vội vàng lắc đầu

“Cái này nô tỳ cũng không biết a! Nô tỳ chỉ nghe quản sự phòng bếp nói qua, cung chú đang tiếp đãi hắn! Nghe nói, lát nữa sẽ có tiệc, bọn họ đang chuẩn bị!”

Loading...

Xem tiếp: Chương 186 - 190

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Loạn Chiến Giang Hồ

Thể loại: Kiếm Hiệp, Ngôn Tình

Số chương: 75



Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 38


Thất Hiệp Ngũ Nghĩa

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 99


Niệm Mộ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 75