"Hạ... Hạ cảnh quan a... Người quen cũ, giao tình mười năm ... Cậu tìm ai cũng không nên tìm anh ta a..."
Hàn Đông đè lại tay Hạ Dương Trác, ánh mắt đảo loạn, để che dấu chột dạ.
Hạ Dương Trác lại đem tay rút trở về, "Nếu là giao tình nhiều năm như vậy, vừa hay kêu đến uống mấy chén."
Hàn Đông lại một lần nữa đưa tay hung hăng túm lại, lộ ra nụ cười thuần lương, "Sao cậu không nói sớm? Nếu biết rằng cậu là đệ đệ của Hạ cảnh quan, tôi đã cho anh ta chút mặt mũi rồi!"
Hạ Dương Trác mắt lạnh đáp lại.
Hàn Đông tiếp tục khách khí cười, "Nếu như vậy... Cậu đi đi, đi đi, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Vậy anh tránh ra." Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông phẫn nộ đem cánh tay đùa quá phận rút trở về.
Hạ Dương Trác vừa muốn lên xe, chợt nghe điện thoại Hàn Đông vang lên.
"Uy? Calne đạo diễn?"
"Ân, ân, tôi lập tức tới."
Cúp điện thoại, Hàn Đông thấy Hạ Dương Trác đang dùng ánh mắt khác thường đánh giá mình, nhất thời thần kinh căng thẳng.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hạ Dương Trác nói xong cũng lên xe.
Kết quả, Hàn Đông quay đầu xe lại, Hạ Dương Trác quay đầu xe trở về. Hàn Đông phóng tốc độ cao, Hạ Dương Trác cũng phóng tốc độ cao. Hàn Đông vượt qua, Hạ Dương Trác cũng vượt qua. . .
Hai chiếc xe giống hệt tư thế một truy một đuổi, chẳng qua vị trí thay đổi mà thôi.
Hàn Đông vẫn luôn liếc về kính chiếu hậu, trong lòng các loại không bình tĩnh.
Theo ta làm gì đây? Ý định khiêu khích có phải không?
Dám khi dễ ta sao?
Vì thế, Hàn Đông mở âm nhạc sôi động lên, một cước đạp chân ga bay đi. Tiếp theo liền bắt đầu lượn lách, vòng phải lách trái, bay xe, cua vòng tròn. . .
Cuồng dã phóng hơn mười km, lại dùng ánh mắt Lãnh Ngạo quét một vòng lên kính chiếu hậu.
Ta thao mẹ ngươi ! Như thế nào vẫn đi theo đây?
Cuối cùng, Hạ Dương Trác một mực theo tới đoàn phim.
Hàn Đông sau khi xuống xe lại đến gõ cửa kính, "Tôi nói, cậu rốt cuộc có ý gì đây?"
Hạ Dương Trác đột nhiên lộ ra một nụ cười mê người, ảo đến trái tim Hàn Đông cuồng loạn run.
Thế nào? Không thể trêu vào lại muốn câu dẫn ta sao?
"Calne đạo diễn!"
Một cơn gió lạnh vụt thổi qua sườn mặt Hàn Đông.
Hạ Dương Trác lập tức vọt tới trước mặt Calne, diễn cảm đại chuyển biến một trăm tám mươi độ, nhanh chóng từ quý công tử cao ngạo giận dữ biến thành thiếu niên ấm áp nhiệt tình.
Calne nhìn thấy Hạ Dương Trác cũng là ngẩn ngơ, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình thường, cho cậu một cái ôm nhiệt tình.
"Rất hân hạnh được gặp cậu."
Hạ Dương Trác kích động không thôi, "Em là fan trung thành của anh, từ màn cuồng hoan âm nhạc giáng sinh mười ba năm trước, đến hội nghị đỉnh cao năm ngoái, phàm là hoạt động có mặt anh, em đều đến ..."
"Calne!"
Hàn Đông xấu xa ngắt lời, "Ngày hôm qua hai ta thảo luận cái phân cảnh kia, tôi sau đó nghĩ lại, cảm giác thiếu xử lý, ý cảnh vẫn còn có chút không đến nơi."
Ở trong lòng Calne, điện ảnh vĩnh viễn là đệ nhất, cho nên lực chú ý liền chuyển đến trên người Hàn Đông.
"Vậy cậu có đề nghị gì?" Calne hỏi.
"Đến, ta đi vào bên trong nói!"
Hàn Đông một bên gác tay lên Calne đi vào trong một bên trộm liếc Hạ Dương Trác. Thấy ánh mắt cậu nhìn mình nháy mắt từ xem thường trở nên cực kỳ hâm mộ, trong lòng liền một cái cảm giác —— thực con mẹ nó quá sướng!
Vương Trung Đỉnh vừa tham gia một họp báo phim mới, đang muốn rút lui khỏi hội trường, chợt nghe có người gọi mình.
"Vương tổng!"
Vương Trung Đỉnh nghiêng đầu, thấy Lý Thượng đang hướng mình đi tới.
"Có việc gì thế?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Lý Thượng trả lời: "Muốn cùng ngài bàn chuyện phim mới."
"Phim mới?"
"Chính là bộ phim lớn đang quay này."
Vương Trung Đỉnh thắc mắc, "Bộ điện ảnh này làm sao vậy?"
Lý Thượng ảm đạm cười, "Tuy rằng tôi không thể diễn, nhưng tôi tốt xấu cũng chuẩn bị qua. Vẫn luôn có một đề nghị muốn nói với ngài, không biết ngài có hứng thú nghe không?"
"Đề nghị gì?" Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi.
Lý Thượng dừng một chút, trả lời: "Nếu nói mục đích của bộ điện ảnh này là bưng người, tôi đề nghị lại thêm một nhân vật nam. Một mặt có thể làm nổi bật mị lực diễn viên chính, mặt khác có thể khiến cho nội dung phim càng thêm mông lung, khó bề phân biệt."
Hai mắt Vương Trung Đỉnh nhíu lại, "Có thể nói cụ thể hơn không?"
Lý Thượng lập tức đem suy nghĩ của chính mình trình bày lại cho Vương Trung Đỉnh nghe, ý chính là tìm cho Hàn Đông một cái lá cây, hơn nữa là lá cây cao cấp. Khiến cho người xem đầu tiên nghĩ người này mới là nằm vùng, chờ lúc đáp án được công bố, sẽ càng đẩy mạnh sự kinh diễm của Hàn Đông, như vậy là có thể khiến cho mị lực của nhân vật chính một đường luỹ thừa tăng lên.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh hơi phát sáng.
Đề nghị này quả thật rất hay.
Hơn nữa người mới trong kịch bản so sánh độc lập, cho dù thêm vào cũng không cần làm lại, sẽ không kéo dài tiến độ lãng phí tài chính.
Nghĩ như vậy, trong đầu Vương Trung Đỉnh liền tìm tòi chọn người thích hợp, lục lên lục xuống liền đem ánh mắt định ở trên mặt Lý Thượng.
"Cậu có muốn diễn vai diễn này không?"
Lý Thượng một bộ khiêm tốn, "Không không không, tôi nhưng không có tư chất này."
"Cậu là không cam lòng làm lá cây cho Hàn Đông sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi thẳng.
Lý Thượng vội giải thích nói: "Tôi không phải không cam tâm, tôi là cảm giác mình không xứng làm vai trò phụ trợ này."
Vương Trung Đỉnh nhìn ra Lý Thượng là thật tâm không muốn diễn, nhưng là trừ hắn ra, có vẻ như không có ai thích hợp hơn nữa.
"Kỳ thật tôi có thể tiến cử một người cho Vương tổng." Lý Thượng đột nhiên mở miệng.
"Ai?"
"Hạ Dương Trác."
Trong lòng Vương Trung Đỉnh chấn động.
Lại nhìn Lý Thượng thảnnhiên tươi cười, nháy mắt hiểu được ý đồ thực sự của hắn.
(Vì mình càng ngày càng bận nên đã rất cố gắng nhưng chỉ được nửa chương này thôi :< mình="" biết="" mọi="" ng="" đợi="" lâu="" nhưng="" với="" mình="" thế="" này="" là="" nhanh="" nhất="" có="" thể="" rồi="" :(="" đây="" là="" nửa="" chương="" 193="" thôi="" ,="" phần="" còn="" lại="" mình="" sẽ="" cập="" nhập="" vào="" chap="" này="" luôn,="" mọi="" ng="" để="" ý="">