Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phong Lưu Diễm Chủ Chương 7

Chương trước: Chương 6



Chương 7

Tần Khả Tâm quả thực khâm phục Tề Hạo đến chết, bội phục đến mức muốn cắn hắn mấy miếng. Hắn đã cải trang thành đạo sĩ, là người xuất gia sao có thể khiến bao nhiêu cô nương ưu ái?

Bọn họ giờ đại công cáo thành, trong người cũng chất đầy dược liệu quý hiếm, đang chuẩn bị dời khỏi Thiên Hương lâu thì đại cô nương, tiểu cô nương, ai nấy đều quyến luyến chia tay Tề Hạo. Mấy cô nương lớn mật còn nói muốn theo Tề Hạo tu hành, sau này cùng thành tiên, đắc đạo, là mối lương duyên.

Thế này là thế nào? Cái gì gọi là xuất gia? Chính là không kết hôn! Mấy nữ nhân này đầu không có óc sao? Tần Khả Tâm không nhịn được muốn ra tay đánh người.

Nàng lại không biết, Tề Hạo trong lòng cũng rất tức giận. Mấy cô nương trong Thiên Hương lâu bám lấy hắn nhưng nhìn Hoàng Trọng cùng mấy nam nhân xúm lại nắm tay Tần Khả Tâm, một câu Tiểu huynh đệ, hai câu tiểu đạo trưởng chia tay nhau còn nồng thắm hơn mấy cô nương.

Tề Hạo không hiểu nổi, hắn cùng Tần Khả Tâm chữa bệnh nhiều nơi cũng được một thời gian, chưa từng thấy nàng bị quấy rầy, sao giờ mặc nam trang lại có sức hút lớn đến vậy.

Đây là thời buổi gì, nam nhân không thích nữ nhân lại đi thích tiểu nam nhân tuấn tú... cũng không đúng, Tần Khả Tâm là nữ, ai, hắn không hiểu mình đang nghĩ gì nữa.

Đến khi Hoàng Trọng định thò móng vuốt lên vai Tần Khả Tâm lần thứ tư thì Tề Hạo không thể kiềm chế nổi nữa, đẩy đám nữ nhân ra, vội bước tới nắm chặt tay Tần Khả Tâm

- Đồ nhi, chuyện ở đây xong rồi, cùng vi sư về núi thôi

Nói rồi dùng sức nắm tay nàng, ý bảo nàng mau dùng khinh công đào thoát. Tần Khả Tâm lườm hắn một cái nghĩ thầm "ngươi bỏ được?". Ánh mắt hắn nhìn nàng như đáp lại: "đi mau!"

Hoảng Trọng, Lâm Bảo Định và mấy tú bà, kĩ nữ còn muốn tiến lên nói chuyện khiến Tần Khả Tâm tức giận, nắm tay Tề Hạo, chạy thẳng về phía Đông đến hơn 50 dặm, khi nội lực có dấu hiệu hao kiệt thì nàng mới dừng bước.

Lúc này, bọn họ đã rời khỏi Giang Châu.

Nàng dùng sức gạt tay hắn ra, đồng thời, hắn cũng tức giận hừ một tiếng.

- Ngươi hừ cái gì?

Nàng lau mồ hôi trên trán, chạy cả ngày, cả người đầy mồ hôi, thật muốn tìm chô tắm:

- Luyến tiếc mấy tiểu cô nương? Thế thì quay lại đi

- Là nàng không bỏ được mấy vị công tử phong lưu

Giọng nói của hắn cũng toàn mùi chua:

- Được người ta một câu tiểu huynh đệ rất tuấn tú, hai câu tiểu đạo trưởng siêu phàm thoát tục thì vui vẻ đúng không?

Không nghĩ không sao, nghĩ đến càng tức. Nhớ ngày đó, bọn họ vừa quen biết, hắn không cẩn thận chạm vào nàng một chút đã bị chỉnh đến thất điên bát đảo.

Kết quả Hoàng Trọng, Lâm Bảo Định, mấy kẻ hỗn đản vây quanh nàng cũng chẳng làm sao, chắc vui vẻ vì có người nịnh hót

Thật không hiểu nàng nghĩ gì? Những người đó là muốn thu nàng làm luyến đồng, bọn họ không coi nàng là nữ nhân, đáng để nàng nhìn bằng con mắt khác sao?

- Ngươi có bệnh sao? Làm gì có ai nói mấy lời đó với ta? Nhưng ngươi ấy, mấy tiểu cô nương nguyện ý cùng ngươi song tu, vị đại tiểu thư kia muốn cùng ngươi bầu bạn khiến ngươi vui đến mình họ gì cũng quên.

- Ta họ Tề, ta chưa bao giờ quên họ tên mình, càng không hề nuốt lời hứa của mình

Hắn kéo tay nàng, ánh mắt kích động:

- Còn nàng thì sao? Chẳng phải nàng thích sạch sẽ, bị mấy kẻ vô vị đó chạm vào nhưng sao vẫn còn nói chuyện với đám háo sắc kia đến quên mình?

- Ngươi điên rồi? Ai nói chuyện với bọn họ?

- ở cửa Thiên Hương lâu, ta vẫn luôn nháy mắt với nàng, muốn nàng mau đưa ta đi nhưng nàng lại lấn cấn cùng bọn họ nửa ngày không cất nổi bước

- Ngươi ở bên đó nhìn không rõ thì có. Ta vẫn nhìn ngươi, có bao giờ thấy ngươi nhìn lại ta, chỉ lo từ biệt cùng đám cô nương đó... ta...

Sống mũi nàng cay cay, mắt nàng đỏ bừng:

- Ngươi là quỷ phong lưu...

Nàng dùng sức đẩy hắn lăn xuống đất hai vòng

Nhưng chỉ một lần này đã kéo lý trí của hắn trở lại.

- Nàng... chẳng lẽ nàng không phát hiện rằng Hoàng Trọng và đám Lâm Bảo Định thích nàng.

Nàng sửng sốt, ngoài Tề Hạo thì cũng có người thích nàng sao? Hoàn toàn không ấn tượng.

- Ngươi nói bậy.

Đó cũng là chuyện bình thường, nàng một lòng một dạ chỉ để ý Tề Hạo thì sao phát hiện được người khác có ý gì với mình?

Hắn nằm thẳng cẳng trên đất, ngơ ngác nhìn những đám mây trắng trên bầu trời xanh, gió thổi đến, mây che đi vầng thái dương nhưng dù mây dầy thế nào cũng không che được những ánh nắng, trời đất sáng bừng

Tình cảm của hắn và nàng chẳng phải cũng vậy sao? Ngẫu nhiên hai trái tim cùng thay đổi. Vốn là hoàn cảnh khác nhau nhưng duyên phận lại gắn chặt linh hồn hai người, bởi vậy bất luận bao nhiêu tranh chấp và hiểu lầm thì hai người vẫn luôn có thể thoải mái ở bên nhau

- Tề Hạo...

Thấy hắn không đứng dậy nghĩ mình làm hắn ngã bị thương, nàng đau lòng, chớp đôi mắt mọng nước:

- Ngươi làm sao thế? Xin lỗi, ta lại lỡ tay

- Không sao. Nên xin lỗi là ta, ta bị ghen tuông làm mờ mắt

Hắn lắc đầu, chống tay ngồi dậy.

Nàng không hiểu

- Ngươi ghen tị cái gì?

Nói đến đây lại buồn rầu:

- Người luôn trêu hoa ghẹo nguyệt là ngươi chứ không phải ta

- Khi nãy ở Thiên Hương lâu nàng cũng hấp dẫn ong bướm chẳng kém ta

Hắn vỗ vỗ mông đứng lên.

- Ta nghĩ nàng thật sự không phát hiện, bất luận là Hoàng Trọng hay Lâm Bảo Định đều thích nàng

Nàng phì cười:

- Ta cải trang thành tiểu đạo sĩ, là nam nhân, bọn họ cũng là nam nhân, làm sao có thể thích ta?

- Đoạn tụ, tùy nàng nghĩ thế nào cũng được, nam nhân cũng có thể thích nam nhân.

Nàng há hốc miệng, không biết có nên vui hay không. Lúc nàng mặc đồ nữ nhi không được hoan nghênh như vậy nhưng sao một lần cải nam trang giá trị con người liền thay đổi? Nhưng dù thế nào nàng cũng thấy ghê tởm, vô cùng vô cùng khó chịu:

- Tề Hạo, ta mặc đồ nữ nhi trông rất khó coi sao?

Hắn cố nhịn cười nhưng vẫn không nhịn nổi mà cười lớn.

- Này... Nàng tức chết mất. Đồ không lương tâm, dám cười nhạo nàng: - ta không bao giờ mặc nam trang nữa

- Ai bảo nàng dịch dung bản thân tuấn tú như thế?

- Ngươi còn nói?

Trời đất chứng giám, nàng chỉ là làm lông mày thêm đậm, da thêm đen, thêm cái yết hầu giả, khuôn mặt về cơ bản không thay đổi gì nhiều. Chẳng lẽ khuôn mặt nàng trời sinh phù hợp với nam nhi hơn? Mẫu thân nàng sinh nhầm nàng thành con gái?

Ô...... Nàng muốn khóc.

Bình tĩnh đi du ngoạn, nói chuyện yêu đương, chữa bệnh từ thiện cứu người, ba tháng sau, Tề Hạo và Tần Khả Tâm rốt cục cũng rời khỏi Giang Châu đi tới Minh Châu

Sau đó --

Tần Khả Tâm hành tẩu giang hồ nhiều năm chưa từng gặp cướp, mỗi ngày đi lại, chữa bệnh, kiếm tiền quanh quẩn ngần đấy việc chưa bao giờ có biến

Sau khi cùng Tề Hạo kết bạn đồng hành, ngày trở nên thú vị hơn

Khi nhóm cướp hô lên bài ca kinh điển: "cây này do ta trồng, đường này do ta thông, nếu mà muốn qua lại, phải để tiền mua đường"

Tần Khả Tâm phát hiện mình vô cùng hưng phấn. Nàng rất vui vẻ nói với đám cướp quần áo tả tơi, dùng nông cụ làm vũ khí này là tiền thì không có, chỉ có mạng thôi nhưng người sau lưng nàng có rất nhiều tiền, bọn cóc bọn họ rồi đòi tiền chuộc cũng có thể được.

Tề Hạo nghẹn họng nhìn nàng trân trối.

Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nữ nhân diên này, lại muốn làm gì?

Nàng cười đến mắt híp lại, chỉ là muốn xem xem cường đạo rốt cuộc là thế nào thôi.

Tề Hạo suýt té xỉu.

Vì thế, bọn họ bị trói lên núi.

Sau đó, Tần Khả Tâm vô cùng thất vọng, ngọn núi không có trại lớn bảo vệ sâm nghiêm, cũng chẳng có nhà cửa kiên cố, chỉ có mấy gian nhà tranh sắp đổ.

- Các người cướp cũng kém quá đi

Theo lý mà nói, làm cướp phải kiếm được nhiều tiền nhưng bọn họ lại không thế.

Đám cướp tai đỏ bừng lên:

- Chuyện đó... chúng ta mới cướp không lâu, cho nên... trang bị kém một chút, xin hai vị khách quý thứ lỗi.

- Trước kia ngươi là người buôn bán? Tề Hạo hỏi.

- Sao khách quan biết?

- Ta còn biết ngươi chắc chắn là mở khách điếm. Sao không tiếp tục làm việc mà lại lên núi làm cường đạo?

Người này chẳng lẽ thần, không quen biết nhau, chỉ một lần gặp đã nói rành mạch như thế, chẳng lẽ là mật thám của quan phủ.

Nhưng nói như thế cũng không thông, đám cướp này lập trại chưa đến hai tháng, đến nay cũng chưa có vụ cướp nào đáng kể, quan phủ dù lợi hại cũng không thể nào biết được ngọn núi giữa Minh Châu, Giang Châu có cướp được.

Tên cầm đầu đó sau biết được rằng Tề Hạo xuất thân buôn bán, trời sinh một đôi mắt lợi hại, bất luận là ngôn ngữ hay cử chỉ, đồ cũ hay mới hắn chỉ nhìn một cái là nhận được thật giả.

Tên cầm đầu đám cướp nghĩ hắn là thần tiên, giọng nói vô cùng cảm thán:

- Khách quan có điều không biết rồi. Tiểu nhân vốn mở một khách điếm nhỏ ở bến cảng, làm ăn tuy không phải rất phát đạt nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Nhưng mấy năm trước, triều đình cấm buôn bán, ngay cả cảng cũng đóng, khác điếm của tiểu nhân sao làm ăn nổi? Chỉ đành bán tháo lấy chút tiền, cầm cự qua hai năm thì không chống đỡ nổi nữa, đành phải...... Lên núi.

Tề Hạo cứng đờ người, khuôn mặt như ngọc xanh mét

Tần Khả Tâm biết hắn lại nhớ tới một nhà ba mạng người của hiệu cầm đồ Thông Bảo chết oan nên tới bên nắm nắm tay hắn, nhìn hắn cổ vũ.

Hắn cũng biết chuyện đã thành thế này, kết cục cũng đã định, hối tiếc cũng vô dụng, chỉ hi vọng vào tương lai nhưng có điều khúc mắc quá sâu, khó mà gỡ bỏ.

Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng bản thân khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Ta không sao.

Nàng sao tin lời hắn, cầm tay hắn truyền nội lực vào cơ thể hắn, chậm rãi vuốt quanh kinh mạch toàn thân hắn.

Tề Hạo nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, sự khó chịu trong người giảm bớt. Hắn hỏi kẻ cầm đầu:

- Không biết đại ca xưng hô thế nào?

- Đại ca? Ngươi gọi ta?

Kẻ kia thấy hắn một đầu tóc bạc, tuy rằng khuôn mặt trẻ trung nhưng chỉ sợ là do dưỡng sinh tốt chứ tuổi chắc cũng phải 5,60 tuổi.

- Ta mới ba mươi thôi, ngươi gọi ta là đại ca?

Tần Khả Tâm che miệng cười khẽ.

- Hắn mới 25, không gọi đại ca, chẳng lẽ kêu tiểu đệ?

- 25?1

Nhìn tóc hắn rồi lại nhìn mặt hắn, kẻ kia vỗ vỗ vai hắn đầy đồng tình:

- Thì ra là thiếu niên bạc đầu. Đáng tiếng, huynh đệ trông tướng mạo thật đẹp. Đại ca họ Trang, trước kia người ta gọi là Trang chưởng quỹ, giờ mọi người gọi ta là Trang lão đại.

- Tiểu đệ họ Tề, ta gọi ngươi là Trang đại ca đi! Đây là nội nhân (vợ) Tần thị... A

Tần Khả Tâm bị hắn giới thiệu như thế thì đỏ bừng mặt, nhéo hông hắn một cái.

Tề Hạo hét lớn một tiếng, chỉ đành cố gắng lấp liếm:

- Nàng được giang hồ xưng là nữ thần y, hành tẩu bốn phương chữa bệnh từ thiện. Vừa rồi nội nhân chỉ là nhất thời nghịch ngợm đùa Trang đại ca chứ thật ra phu thê chúng ta không có nhiều tiền, cũng không có người chuộc chúng ta đâu

- Nữ thần y... ta từng nghe nói, nàng mặc áo trắng, giầy trắng, khăn che mặt trắng... ơ... khăn che mặt của ngươi đâu?

Tần Khả Tâm lườm hắn một cái:

- Ai mà một ngày 12 canh giờ đều che mặt, ta cũng phải ăn cơm, tắm rửa chứ

- Đúng thế

Trang lão đại nghĩ nghĩ rồi đột nhiên kêu to

- Ngươi là nữ thần y, thật tốt quá, gần đây trong trại không hiểu sao có dịch, mấy huynh đệ đầu tiên là bị sốt, nôn mửa, mất ngủ, sau đó cả người nổi mọn đỏ, người đầu tiên bị bệnh mụn đỏ hôm qua đã bị rộp lên, giờ sốt đến bất tỉnh nhân sự, không biết....

Tần Khả Tâm ngây người, trong lúc mơ hồ, Tề Hạo thấy tay nàng run run

- Sao thế Khả Tâm?

- Đậu... Bệnh đậu mùa......Nàng lắp bắp.

Biết nhau lâu như vậy hắn chưa từng thấy nàng thất thố như thế, trong lòng cũng cả kinh:

- Nàng nói rõ một chút, đậu gì?

Nàng nhắm mắt lại, hít vào rồi thở ra, một lúc lâu sau mới mở bừng mắt phượng, nhìn thẳng Trang lão đại:

- Ngươi nghe đây, từ giờ trở đi, người trong trại không được phép xuống núi nữa, bệnh nhân cũng phải cách ly, không được tiếp xúc lẫn nhau, có nghe không?

- Khả Tâm, nàng làm sao thế?

Tề Hạo kéo tay nàng. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt chảy dài:

- Tề Hạo, xin lỗi, xin lỗi ngươi

- Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao nàng lại khóc?

- Ta không nên ham chơi, càng không nên kéo ngươi lên núi, bọn họ có thể mắc bệnh đậu mùa, là một bệnh dịch ta không chữa được.

Đầu hắn cũng ong ong. Bệnh đậu mùa, sao hắn không biết?

Đại Tề lập quốc được hơn 26 năm, Hoài Nam bùng phát bệnh dịch, người bệnh ban đầu là sốt, nôn mửa, 3 đến 5 ngày sau sẽ nổi mụn đỏ rồi thành mụn nước. Trận dịch bệnh đó khiến mười vạn dân chúng Hoài Nam chết thảm, những người còn sống trên mặt cũng đầy vết rỗ.

Trận dịch đó làm cho Tề Quốc tổn thất nặng nề, suýt thì có biến

Không thể ngờ được, qua hơn 200 năm, dịch bệch này lại xuất hiện

Hắn cảm thấy cả người rét lạnh, tim như rơi thẳng xuống đáy cốc.

Thân là người hành nghề y, đối mặt với chứng bệnh đậu mùa đáng sợ này, Tần Khả Tâm bụng làm dạ chịu, nàng phải ở lại để ngăn ngừa dịch bùng phát.

Nàng ra lệnh cho những người trong sơn trại, bất luận là nam nữ già trẻ đều không được xuống núi. Vạn nhất không khống chế được dịch bệnh thì dù phải đốt núi, cùng chết với bệnh dịch nàng cũng không tiếc.

Nhưng người luôn ích kỉ, nàng không thể để Tề Hạo cùng nàng chịu chết, nàng ngầm khuyên hắn

- Ngươi đi đi, ngươi mới lên núi, chưa tiếp xúc với bệnh nhân, hẳn là chưa nhiễm bệnh, giờ rời đi còn kịp.

Hắn nhìn nàng, vuốt mái tóc đen bóng mềm như tơ của nàng

Hắn ngửi sâu mùi hương trên tóc nàng, là mùi hương lành lạnh của hoa mai, còn cả mùi hương của thảo dược, mị hoặc vô cùng, khiến người thương tiếc

Hắn biết là nàng vẻ ngoài bình thường nhưng tâm hồn cao thượng. Nữ thần y bôn ba bốn phướng cữu người tuyệt sẽ không vì mạng sống của mình mà bỏ lại người bệnh

Nàng đã chuẩn bị chết, còn hắn?

Thân là vua của một nước, hắn không cống hiến được gì cho quốc gia, chẳng lẽ còn bỏ dân chúng Đại Tề lúc nguy khốn này?

Huống hồ, trong những người không rõ sống chết thế nào này còn có người hắn muốn bảo vệ cả đời.

Để hắn bỏ mặc nàng, một mình sống tạm bợ khác gì lấy đi trái tim hắn? Nếu người sống không có tim thì sống chết cũng vậy thôi.

- Mấy loại dịch bệnh, chưa tới lúc cuối thì ai biết có mắc phải hay không? Ta nhớ rõ hơn 200 năm về trước, bệnh đậu mùa là từ một trấn Điền Hoa ở Hoài Nam bùng phát ra, khi mới có người chết thì dân Điền Hoa trấn kinh hoảng chạy khắp tứ phía, triều đình dù đã hạ lệnh cho các phủ huyện cẩn thận an trí dân chạy nạn. Nhưng ai ngờ lệnh này càng khiến những người dân mắc bệnh chạy loạn. Chỉ trong ba tháng, lấy trấn Điền Hoa làm trung tâm thì xung quanh mấy trăm dặn đều thành đất chết. Từ đó về sau, triều đình ra lệnh, một khi phát hiện bệnh đậu mùa thì phải hoàn toàn cách ly, không cho dân chúng đi lại để ngăn ngừa dịch lây lan. Lúc này nàng nói xem, ta có thể đi chỗ nào?

- Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết?

Nàng biết ý nghĩ này rất ích kỉ nhưng nàng không muốn hắn chết

- Vạn nhất ở dưới chân núi ta phát bệnh thì làm thế nào?

- Không đâu, ngươi mới lên núi chưa được một canh giờ, không dễ dàng lây bệnh được đâu

- Nếu ta xui xẻo, đã bị nhiễm bệnh thì sao

Nàng tức giận đến phát khóc, khuôn mặt trắng như tuyết càng thêm tiều tụy

- Ngươi làm sao thế? Ngươi... ngươi... ngươi không nghĩ lạc quan hơn được sao

- Nghĩ lạc quan sao...

Hắn khẽ cười dịu dàng như gió mùa xuân:

- Nếu không chúng ta thành thân ở đây đi. Nhiều người thì càng vui, nếu có chuyện bất trắc, phu thê chúng ta sống chết không rời cũng là chuyện tốt.

Nàng nắm vạt áo hắn, khóc lớn:

- Ngươi là đồ ngốc, đồ ngốc, ở đây cùng ta có gì tốt? Ngươi đừng quên ngươi là Hoàng đế, trong cung còn nhiều chuyện đại sự chờ ngươi, nếu ngươi có chuyện gì bất trắc thì Tề Quốc làm thế nào?

- Ta lớn như thế lần đầu tiên mới nghe có người nói ta ngốc, thật thú vị

Vỗ vỗ vai nàng, hắn muốn cười nhưng không cười nổi, trầm ngâm hồi lâu mới thở dài:

- Khả Tâm, ta ra cung đã lâu, chuyện này nhìn không thấy thì uổng mất cái tên "độc nhãn" của ta

Nàng cứng đờ người:

- Ý ngươi là gì?

Hắn yên lặng nhìn nàng:

- Nàng bắt ta ra cung thì chẳng phải là sẽ không để ta về sao?

- Ta... nàng cúi đầu, né né tránh ánh mắt hắn.

Giọng hắn rất nhẹ nhưng rất trầm, từng chữ từng chữ quét qua lòng nàng khiến người nàng nhũn ra, môi mềm cắn đến tứa máu

- Đây là kế hoạch kín đáo, mua được cấm vệ trong cung, tránh được mật thám của Lí Hữu Hợp, nàng đưa ta ra khỏi hoàng cung. Nếu ta đoán không nhầm, ta vừa đi sẽ có người dịch dung thành ta ngồi lên đế vị, thay thế thân phận của ta. Cũng vì thế mà ta rời khỏi kinh thành mấy tháng mà hoàng cung không có phong ba, triều đình vẫn như cũ. Giờ, cho dù ta trở về chắc cũng chẳng ai tin tưởng thân phận của ta.

- Tề Hạo...

Nàng không biết vì sao hắn đoán được mọi thứ nhưng trong lòng nàng rất áy náy.

- Nàng đừng khổ sở, thật ra ta rất vui khi nàng dẫn ta ra hoàng cung, cho ta thấy được cuộc sống dân gian thực sự như thế nào, xác định rằng ta không thích hợp làm Hoàng đế.

Vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, cảm nhận được hơi ấm của nàng, lòng hắn vô cùng thỏa mãn:

- Ta sinh ra ở nhà buôn bán, trời sinh là kẻ buôn bán, cho ta đôi mắt sắc bén nhưng ta không nhìn được đại cục. Ai cũng không phủ nhận được sự thật

Cho nên hắn mới đồng ý với việc trọng nông ức thương của Lí Hữu Hợp, cho tới cuối cùng lại thành cấm buôn bán, khiến đất nước vốn phát triển trở nên suy tàn, dân chúng lầm than.

Thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn vì nàng đã ngăn cản hắn không gây ra nghiệp chướng nến không trăm năm sau, hắn còn mặt mũi nào xuống hoàng tuyền gặp liệt tổ liệt tông Tề gia

- Ai cũng là nhân tài, đến giờ ta mới thật sự hiểu được những lời này

Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt bên mi nàng:

- Giờ ta chỉ có một chuyện khó hiểu, là ai có bản lĩnh lớn, có thể giấu được bách quan mà làm được việc này?

Nàng dựa vào vòm ngực vững chãi của hắn, thật lâu sau mới nhẹ nói:

- Là đại ca Tề Tranh của ngươi, đại sư huynh Bộ Kinh Vân, nhị sư tỷ Tiếu Mộng và đại sư tẩu Tề Tuyên

Hắn càng nghe thì mắt càng trợn tròn:

- Ta...... Ta có đại ca...... Bộ thống lĩnh cùng Tuyên Nhi...... Bọn họ còn sống.....

- Tề đại ca vẫn sống ở trong cung chỉ là hắn đóng giả làm một thái giám, ngầm thâu tóm thế lực trong cung và bên ngoài, thậm chí đại binh đoàn lớn nhất Tề Quốc cũng ở trong tay hắn

- Thế sao hắn không ra mặt?

Hại hắn vất vả làm Hoàng đế, làm đến vất vả, đại ca này thật là hỗn đản

- Tề đại ca không muốn làm Hoàng đế. Hắn thực sự chỉ muốn thống lĩnh thiên quân vạn mã, làm đại tướng quân tung hoành sa trường cho nên đầu tiên hắn giúp đại sư tẩu ổn định ngôi vua. Đáng tiếc Lí Hữu Hợp và Chu Bằng luôn không muốn một nữ nhân lên làm vua, tìm mọi cách làm khó nên đại sư tẩu mất hứng, quyết định cùng đại sư huynh lưu lạc thiên nhai. Sau này, Tề đại ca nghĩ, không có đại sư tẩu thì còn có ngươi, ngươi làm Hoàng đế, hắn giành thiên hạ cho ngươi cũng như nhau, ai ngờ ngươi chỉ tin Lí Hữu Hợp và Chu Bằng, mặc kệ Tề đại ca nhắc nhở ngươi thế nào ngươi cũng không tin. Sau này Tề đại ca tức giận mới để ta vào cung bắt cóc ngươi

- Thái giám từng khuyên nhủ ta... là Tiểu Đậu Tử trong Quản tín cục?

Tề Hạo nhớ rõ hắn ta luôn đặt những cuốn sách Tề Tuyên viết về việc trị quốc lên thư án của hắn, hỏi vì sao có hắn cũng không đáp. Tề Hạo còn tưởng hắn là thái giám câm điếm

Nếu hành vi này mà là khuyên nhủ thì hắn phải tìm cơ hội nói rõ ràng với vị ca ca này mới được

- Sao ngươi biết

- Đoán

Đột nhiên biết mình không cô độc, còn có thân nhân khiến hắn vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ

- Khi nãy nàng nhắc đến Bộ thống lĩnh và Tuyên Nhi, không phải bọn họ đã chết vì quái vật ở Vân Mộng Sơn sao?

- Vân Mộng Sơn làm gì có quái vật, đó là chỗ ở của chúng ta, là chỗ an toàn nhất. Đại sư huynh và đại sư tẩu có chuyện là vì Chu Bằng mang quân phục kích, ta nghe được tin này trở về thì thấy chính đại tẩu nói Chu Bằng mang quân đến, dùng cả thuốc nổ hại bọn họ nên đại sư huynh bị thương. Tề Hạo...

Nàng kéo áo hắn:

- Lí Hữu Hợp và Chu Bằng thật sự không phải người tốt, bọn họ mưu cướp ngôi vua, sớm nên xử tử.

Trong đầu Tề Hạo hiện ra hai khuôn mặt già nua, tóc bạc phơ. Hắn biết Lí Hữu Hợp cổ hủ nhưng niệm tình có lòng trung cũng có học vị cao nên chưa từng nặng lời với hắn

Hắn nghĩ, Lí Hữu Hợp là trạng nguyên, thông thạo tứ thư ngũ kinh, cho dù ý nghĩ có phần cổ hủ nhưng cũng không tệ. Về phần Chu Bằng, hắn dũng mãnh hơn người, hành quân đánh giặc uy dũng, dù mưu lược kém cỏi nhưng cũng là một mãnh tướng.

Tề Hạo vẫn nhớ những điểm tốt của hai lão công thần, cố gắng không nhớ tới khuyết điểm của bọn họ. Thì ra đó lại là sai lầm

Lí Hữu Hợp có học vấn cũng không thông thế sự, những chính sách đề ra đều là từ lòng tốt nhưng lại khiến dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Chu Bằng dũng mãnh, luôn tiên phong nhưng cũng hại tính mạng trăm vạn quân sĩ. Mà Tề Hạo làm vua không biết nhắc nhở mà để mặc bọn họ làm việc khiến Tề quốc suy yếu. Nói đến nói đi, người có vấn đề nhất là hắn.

Suy nghĩ thông rồi, hắn thở dài một tiếng:

- Khả Tâm, nếu nàng có thể liên lạc với đại ca thì xin hắn nể tình Lí Hữu Hợp và Chu Bằng từng có công lớn mà chỉ tước quan thôi chứ đừng hại đến mạng họ.

- Bọn họ mưu hại đại sư huynh cùng đại sư tẩu đó. Ngươi còn nói đỡ cho bọn họ

- Nhìn người không thấu, là ta sai, không thể hoàn toàn trách bọn họ.

- Ngươi...

Hắn là một vị vua nhân từ, chỉ tiếc không phải là một vị vua tài trí. Nàng có chút buồn phiền vì hắn quá lương thiện nhưng nghĩ lại, nếu không vì hắn lương thiện thì sao giờ có thể thoải mái nói chuyện cùng nàng mà không trở mặt. Tốt hay không tốt cũng không thể nói rõ ràng được

- Nếu chúng ta có thể tránh được kiếp nạn này thì ra sẽ nói với Tề đại ca

- Vậy người quản lý hoàng cung bây giờ là đại ca?

- Ta không biết. Tề đại ca bảo ta bắt ngươi ra cung nhưng Tề gia trước giờ chưa từng có chuyện đoạt vị, hắn cũng không muốn thành người đầu tiên, cũng chẳng có hứng thú với ngôi vua. Hắn chỉ để ý đến chuyện ngươi làm hao tổn quốc khố, tương lai hắn không có tiền xuất binh đánh giặc.

- Cho nên giờ người ngồi trên long ỷ có thể là đại ca cũng có thể là một con rối của đại ca?

Hắn có thể nói cái gì? Thôi, Tề Quốc do ai làm chủ không quan trọng, quan trọng là dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Dân là chính, xã tắc là thứ, vua là nhẹ nhất, đây là chân lý từ xưa đến nay

- Đại khái là thế

Nàng chỉ thực hiện việc bắt cóc, chưa từng tham dự kế hoạch nên không hiểu rõ.

- Nếu trong triều không có chuyện thì cũng chẳng cần để ý đến nó. Chúng ta chỉ cần để ý đến chuyện trước mắt, trước tiên khống chế dịch bệnh, nếu may mắn tránh khỏi đại nạn... đại ca không phải lo thiếu tiền sao? Hắn cần tiền, trên đời này làm gì có ai biết kiếm tiền như ta. Chúng ta đi kiếm thật nhiều tiền cho đại ca thoải mái đánh trận.

- Tề Hạo...

Hắn thật sự quyết tâm không đi, đồng cam cộng khổ với nàng sao? Hắn không sợ chết sao?

- Đừng quên, lúc đầu là nàng không cho ta bỏ đi. Làm người phải có trách nhiệm. Nàng trói ta lại thì phải có trách nhiệm với ta

Tựa vào lòng hắn, ôm chặt hắn, nàng biết không cần nói thêm gì. Hắn đã quyết định cùng sống cùng chết với nàng thì thần tiên cũng không thay đổi được ý hắn. Nàng vừa vui mừng vì tìm được tình lang như ý vừa buồn bã vì sao lại ép hắn ra cung? Vì sao nhất thời bướng bỉnh mà vào núi. Vạn nhất hại mạng hắn thì nàng chết cũng không hết hối hận.

Hắn cảm nhận được trước ngực ươn ướt thì càng ôm chặt nàng, đó là nước mắt của nàng. Hắn biết nàng buồn nhưng lòng hắn lại thoải mái vô cùng

- Khả Tâm, nàng biết không? Từ sau khi đăng cơ ta chưa bao giờ được vui vẻ. Ra khỏi cung, nhìn thấy cuộc sống của dân chúng ta rất buồn. Những khúc mắc trước kia đến giờ mới được tháo gỡ. Ta thật vui vì chúng ta phát hiện bệnh dịch, có thể ngăn cản chúng thành đại họa. Làm con cháu Tề gia, cuối cùng cũng có thể làm chuyện tốt cho nước cho dân.

Nàng cũng ôm chặt hắn mà khóc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 8

Loading...