Phong Lưu Diễm Chủ Chương 4
Chương trước: Chương 3
Chương 4
Sáng hôm đó, Tần Khả Tâm gõ cửa phòng Tề Hạo.
- Cửa không khóa, tự vào đi
Giọng hắn lười biếng nhưng còn chưa tỉnh ngủ. Nàng đoán rằng hắn chắc mỏi mệt, cả đêm không ngủ rồi.
Mấy ngày ở Giang Châu điều dưỡng thân thể, tuy rằng hắn không nhắc tới cái chết của Phùng gia, bình thường cũng cười nói, đôi khi còn đấu khẩu với nàng. Nhưng nàng biết, trong lòng hắn rất để ý cái chết của Phùng gia, sự sầu oán đó đã nhập vào cốt tủy, ngày đêm tra tấn tinh thần hắn.
Mà nàng tuy là lương y, có thể trị bách bệnh, đáng tiếc tâm bệnh thì đành bất lực. Nàng hít sâu một hơi, đầy cửa phòng bước vào
- Dậy đi, hôm nay chúng ta rời Giang Châu, chuẩn bị lên núi
- Lên núi làm gì? Không phải việc chữa bệnh từ thiện của nàng còn chưa xong?
- Vào núi hái chút thảo dược xuống núi bán lấy tiền rồi mới có thể tiếp tục chữa bệnh từ thiện.
Nói thẳng ra là nàng rỗng túi rồi. Trán hắn toát mồ hôi:
- Nàng muốn kiếm tiền nhất định phải mất công thế sao? Dựa vào y thuật của nàng, tùy tiện tìm kẻ có tiền xem bệnh cho hắn là đủ cho nàng sống rồi
- Ta xem bệnh không bao giờ lấy tiền
- Tức là tiền của nàng đều là lên núi hái thuốc mà kiếm được?
Không thể tin năng lực mưu sinh của nữ nhân này kém cỏi như thế, hắn ăn không của nàng lâu như vậy, ai, thật xấu hổ.
Nàng thản nhiên gật đầu:
- Ta là đại phu, không kiếm tiền nhờ xem bệnh thì đương nhiên phải bán thuốc kiếm tiền
- Nàng vất vả vào núi bán thuốc như vậy kiếm được bao nhiêu tiền?
- Ba, bốn trăm xâu tiền
Hắn có chút choáng. Nàng là người học võ, đi tới đi lui, leo tường như đi trên đất bằng, đương nhiên không coi việc lên núi hái thuốc là chuyện to tát. Nhưng hắn là người bình thường, lặn lội lên núi chỉ vì mấy trăm xâu tiền thì giết hắn đi còn hơn.
- Trên người nàng còn bao nhiêu tiền?
- Ba mươi xâu tiền
- Cho ta 20 xâu
- Cái gì?
Nàng lấy túi tiền ra, đưa tiền cho hắn xong mới nhớ ra:
- Ngươi lấy tiền làm gì
- Đi kiếm tiền cho nàng
Hắn xốc chăn đứng dậy, xoay người, đeo giầy rồi nói:
- Nàng ở đây chờ ta, cùng lắm là 2 canh giờ ta sẽ kiếm ngàn xâu tiền về cho nàng
- Ngươi định đi cướp tiền trang (dạng ngân hàng thời xưa) sao?
- Muốn cướp cũng phải nhờ nàng đi chứ ta cướp được ai?
Hắn lườm nàng rồi đi ra cửa.
Nàng khó hiểu đứng đó, nghĩ nghĩ làm thế nào dùng 20 xâu tiền mà kiếm được 1000 xâu tiền?
Trên đời này kiếm được tiền nhanh và nhiều nhất là nghề gì? Không ngoài đi đánh bạc hay làm kỹ nữ. Khi mới bước chân vào giang hồ nàng đã từng nghe nói, một kẻ lợi hại, đêm thu về trăm xâu tiền là chuyện bình thường nhưng không thể để thua, nếu không nhẹ thì khó giữ hai tay mà nặng thì cái mạng cũng đi luôn.
Tề Hạo không đi đánh bạc chứ? Cũng không nghe nói hắn biết mấy mẹo cờ bạc.
Mà nói đến kỹ nữ, kỹ viện bậc nhất nước Tề là Thám Hoa lâu, nghe đồn ngày thu được trăm lạng vàng, nhưng Tề Hạo không phải là nữ tử, tuy rằng tuấn tú như ngọc thì cũng không đến mức có người vung tiền ra để bao hắn.
Vậy hắn định dùng cách gì để kiếm được ngàn xâu tiền trong hai canh giờ? Nàng nghĩ mãi cũng không ra, nghĩ đến đói bụng thì đành gọi tiểu nhị mang bánh bao với cháo vào phòng dùng bữa. Còn chưa ăn hết cái bánh bao thì Tề Hạo đã mang theo túi tiền nặng trịch đi vào.
- Này!
Hắn đưa túi tiền cho nàng, tự nhiên ngồi xuống ăn sáng. Nàng không thể tin được, gỡ túi tiền ra xem, bên trong ước chừng 1000 xâu tiền. Từ lúc hắn ra ngoài đến giờ cũng không lâu, hắn làm gì mà được như thế này?
- Ngươi thật sự dùng 20 xâu tiền mà buôn bán lời 1000 xâu tiền! Làm sao có thể?
Bình thường nàng phải hái thuốc trong núi đến 10 ngày, nửa tháng mới kiếm được mấy trăm xâu tiền, coi như là được nhiều nhưng hắn lại...
- Hay ngươi có châu báu trên người
- Làm gì có? Đây là ta bán tranh kiếm tiền
- Tranh gì mà đánh giá đến vậy?
- Tranh Hoàng thượng ngự lãm
- A!
- Ta lấy 20 tiền của nàng mua bức tranh bên đường rồi ấn dấu "Thánh long hoàng ngự lãm" lên đó, bán cho Dị bảo trai thì kiếm được tiền thôi.
- Thánh long hoàng?
Hắn chỉ vào cái mũi của mình.
Nàng hiểu ra. Tề Hạo chính là đương kim Hoàng thượng, hắn tùy tiện triện ngự ấn tùy thân của mình lên bức họa nào thì bức họa đó thành đồ trong cung, đương nhiên là vô giá. Cách kiếm tiền đơn giản như thế sao nàng không nghĩ ra?
- Nhưng... buôn bán đồ trong cung không phải là phạm pháp sao?
- Làm gì có ai trong cung chưa từng lén mang vài món đồ ra ngoài bán? Chỉ cần không quá đáng thì mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt, ai nất đều phát tài
- Thật tốt quá.
Nàng cầm lấy túi tiền:
- Về sau không cần lo lắng chuyện tiền nong nữa rồi
Một ngàn xâu tiền đó. Tùy tiện mua vài bức họa đem bán là được
- Đời này ta còn chưa bao giờ cầm nhiều tiền như thế. Tề Hạo, không bằng ngươi lại mua thêm mấy bức họa, triện vài triện rồi kiếm thêm tiền đi.
Quả nhiên, trên đời không có người hoàn mỹ, nàng y thuật, võ công đều giỏi, tấm lòng lương thiện khiến hắn choáng váng, coi nàng như Bồ tát nhưng sự thông minh của nàng chỉ dùng trong y đạo và võ thuật, nửa chút khái niệm mưu sinh cũng không có.
- Loại chuyện này có thể một hai lần chứ không được nhiều, nếu ta làm nhiều quá thì nàng chuẩn bị nhặt xác cho ta đi
- Vì sao?
- Buôn bán đồ trong cung là tội chết đó
Và lại tiết lộ hành tung của hắn, nàng sẽ bị phát hiện tội bắt cóc Hoàng đế, cái đầu nhỏ của nàng cũng khó giữ
- Ai!
Nói cách khác, tiền như thế này chỉ có thể kiếm một lần? Thật đáng tiếng, thôi quên đi
- Có một ngàn xâu tiền này cũng đủ cho chúng ta sống 1 năm rồi, giờ ta đi chữa bệnh từ thiện, xong rồi chúng ta đi dạo phố, ta có nhiều thứ muốn mua nhưng tiếc chưa có tiền mua. Giờ có tiền, ta muốn mua bằng hết
Nói xong, nàng như con chim én nhỏ vui vẻ chạy ra ngoài.
Thần y vừa đến, đại sảnh khách sạn kê sẵn cái bàn, ở trên đó chuẩn bị sẵn văn phòng tứ bảo, Tần Khả Tâm ngồi ngay ngắn ở đó, hôm nay lại bắt đầu chữa bệnh.
Nàng đi khắp nước Tề, cứu mạng vô số người, những người này truyền tai nhau, đều tôn nàng làm nữ y thần.
Nàng mỗi lần đi đâu chỉ cần nói thân phận, nói với khách điếm muốn ở 10 ngày, nửa tháng, tổ chức chữa bệnh từ thiện thì không ai từ chối.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Tuy rằng người đến xem bệnh hạng người nào cũng có, khất cái, lưu manh cũng có, lúc chữa bệnh từ thiện sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách điếm. Nhưng nếu là khách sạn nàng từng ở để chữa bệnh thì khách tới cửa còn tăng thêm nhiêu, nói thẳng ra là khách điếm cũng kiếm lời.
Vì thế mỗi lần Tần Khả Tâm đến đâu cũng không phải lo lắng chỗ ở, có rất nhiều khách điếm mong nàng đến ở.
Nhưng hành tẩu giang hồ, ngoài việc ăn ở phải mất tiền thì chi phí may mặc cũng không thể thiếu, hơn nữa nàng là một cô gái, dù không thích châu ngọc đầy đầu nhưng cũng thích chút son phấn. Nhưng nàng không rành kiếm tiền, thường chỉ thích thú nhìn mấy cửa hàng son phấn chứ chưa từng bước vào.
Hôm nay túi tiền đầy khiến lòng nàng phấn chấn, hận không thể lập tức chữa xong để vùi mình trong cửa hàng son phấn. Nhưng mạng người quan trọng, chữa bệnh qua loa không được, vì vậy nàng cố gắng tập trung tinh thần xem bệnh ọi người. Nhưng Tề Hạo vẫn nhận ra, hôm nay nàng đặc biệt cẩn thận, đến buổi trưa đã xem bệnh xong cho 100 người rồi vội vàng kéo hắn đi dạo phố. Nữ nhân thích đi dạo phố mua đồ, Tề Hạo sớm biết. Nhưng hắn xuất thân thương nhân, đối với mua bán rất có hiểu biết.
Nhưng hắn chưa từng thấy nữ nhân nào giống Tần Khả Tâm. Mua đồ không mặc cả, người bán nói bao nhiêu nàng trả bấy nhiêu. Chợ này tuy không phồn hoa so với trước kia nhưng cũng có đến chục gánh hàng rong, nàng dạo chưa được nửa vòng thì đã tiêu hết nửa túi tiền.
Đến cửa hàng quần áo, nàng chọn ba bộ quần áo trắng bằng vải bố, chủ quán nói mỗi bộ 100 xâu tiền. Mắt thấy Tần Khả Tâm sắp bỏ tiền ra mua, Tề Hạo vội vàng trả ba bộ về.
- Không mua
- Vì sao?
Chủ quán và Tần Khả Tâm đồng thanh nói.
- Ba bộ quần áo vải bố bình thường cũng mất trăm xâu tiền, rõ ràng là lừa người, coi chúng ta là ngốc sao?
Dù hắn năm năm làm Hoàng đế nhưng giá cả củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm trà hắn vẫn có chút hiểu biết. Ngược lại hắn có chút nghi ngờ, Tần Khả Tâm hành tẩu giang hồ nhiều năm sao hoàn toàn không biết giá cả gì hết, làm kẻ ngốc cho người ta chặt chém?
- Công tử, ngươi nói thế không đúng rồi, đây là vải bông tinh tế nhất vận chuyển từ Lĩnh Nam đến, toàn Giang Châu cũng chỉ có bốn chỗ có mà thôi. Nhìn đường may đường thêu xem, lấy của ngươi 100 xâu tiền cũng không thiệt đâu.
Chủ quán cố gắng giới thiệu.
Tề Hạo lườm hắn:
- Ta còn chẳng biết Lĩnh Nam trồng bông. Cũng được, ngươi nói đường may thì ngươi xem đi
Hắn cởi áo ngoài, đặt lên cửa hàng, kéo tay áo ra:
- Nếu thực sự là người giỏi khâu ra thì đường chỉ sẽ tinh tế, chắc chắn, hai bên đối xứng. Còn của nhà ngươi? Đường chỉ lớn nhỏ không đều, nhìn xem, chỗ này còn cả chỉ thừa, rõ ràng là hàng loại ba mà cũng dám thu giá đó.
Chủ quán bị hắn nói mà sắc mặt từ xanh thành hồng, hung hăng nói:
- Vị công tử này e là không biết, ông chủ cửa hàng này là em vợ của tri phủ lão gia đó.
- Sao? Lấy quan phủ áp chế ta?
Tức giận, Tề Hạo cười lạnh:
- Cho dù tri phủ đại nhân ở trước mặt thì ta cũng chỉ mua ba bộ này của ngươi với giá hai mươi xâu tiền thôi
Nói xong, cầm lấy áo ngoài rồi kéo Tần Khả Tâm đi ra ngoài.
- Hai ngươi nghĩ cửa hàng này là quán ven đường, ngươi nói đến là đến nói đi là đi sao. Giọng chủ quán đầy sát khí
- Cho dù là hoàng cung đại nội ta cũng tự do đi lại.
Tần Khả Tâm nghe vậy bưng miệng cười. Tề Hạo là đương kim hoàng thượng, hắn đi lại trong hoàng cung có thể không tự tại sao?
Tề Hạo kéo nàng ra cửa, lườm nàng một cái:
- Nàng còn cười, phiền phức sắp đến cửa rồi
- Có Hoàng đế ở đây, ta sợ gì?
- Đúng, nàng không sợ, ta sợ nàng.
Hắn chìa tay về phía nàng:
- Đưa tiền cho ta.
- Làm gì?
Tiêu tiền thoải mái sẽ nghiện, nàng chưa từng mua sắm thích thú như vậy, giờ coi tiền như mạng sống vật
- Về sau nàng mua gì ta trả tiền, tránh nàng tiêu sạch tiền một cách phung phí
- Làm gì có? Cũng chỉ mua 7,8 thứ
Xem xem, cùng lắm chỉ là một đôi vòng ngọc, mấy cái trâm, hai hộp son phấn, nàng mua thật sự tiết chết, sao phung phí được.
- Chính vì nàng chỉ mua chút đồ kia mà tốn đến 500 xâu tiền mới có vấn đề
Hắn đánh giá mấy thứ đồ trong tay nàng, đều là hàng loại thường:
- Ta thấy tất cả chỗ này nhiều lắm là 150 xâu tiền, nàng mua tốn gấp ba
- Làm gì có chuyện này?
Nàng nhìn đồ trong tay, lấy ra một cái trâm cài:
- Ông chủ nói đây là ngọc trai từ biển từ Nam Dương chuyển đến, rất quý
- Ngọc trai Nam Dương màu sắc sáng bóng, mượt mà. Trên tay nàng màu tối, hình dáng cũng chẳng tròn, rõ ràng là hàng nhái?
- Làm sao ngươi biết?
- Tần tiểu thư, đại cô nương, ta xuất thân từ hiệu cầm đồ
Nếu mắt hắn không tinh thì sao hiệu cầm đồ Thông Bảo có thể nổi danh như vậy
- A! Sao ngươi không sớm nói
Nàng thật hối hận, đang không bị hố mấy trăm xâu tiền.
- Ta ở hoàng cung mệt nhọc 5 năm, sớm tách rời cuộc sống bên ngoài nhưng nàng là người giang hồ, ai biết nàng ngay cả mấy thứ đồ đơn giản này mua cũng bị lừa.
- Khó trách! Ta nghe nói nhà bình thường một tháng cũng chỉ tốn năm, sáu xâu tiền, ta sống không xa xỉ, mặc vải bố, ăn đạm bạc, một tháng lại tốn hơn 100 xâu tiền, thì ra đám buôn bán này đều lừa người
Hắn rất muốn nói: nàng ngốc như thế không lừa nàng thì lừa ai?
Nhưng nhìn nàng quần áo trắng muốt thêu mẫu đơn bằng chỉ màu bạc, cao nhã mà xinh đẹp, bộ quần áo này 50 xâu tiền cũng đáng. Về phần trâm cài đầu của nàng kiểu dáng tuy không hoa lệ như cái trâm hôm nay nàng mua nhưng rất tinh tế, không phải thợ khéo thì không làm được.
- Không hẳn như thế. Nhìn quần áo, đồ trên người nàng đều là loại một, nếu đưa vào hiệu cầm đố ta có thể cho nàng 30 xâu tiền, đây là chiết khấu trong hiệu cầm đồ
Cho nên công bằng mà nói, thương nhân vẫn nên có, chỉ xem nàng có biết nên chọn chỗ nào mua bán mà thôi. Nhưng hắn thấy nàng có vẻ là người không biết gì về mua bán
- Cũng may cũng may
Cuối cùng không bị lừa hết, nàng vỗ ngực thở dài:
- Đôi khi còn mua được đồ tốt.
Nói rồi lại kiêu ngạo lên.
Tề Hạo không nhịn được lại hắt chậu nước lạnh qua:
- Tốt cái gì? Sinh hoạt phí của nàng gấp đôi một nhà bốn người
- Ta không biết giá thị trường thôi.
- Cho nên bảo nàng đưa tiền cho ta, nàng muốn mua gì nói cho ta biết, ta mua cho nàng lợi hơn nhiều.
- Nhưng...
Dù có chút tiếc nuối nhưng hắn nói cũng có lý, nàng tiêu tiền như thế có núi vàng núi bạc cũng sụt thôi
- Được rồi. Ta muốn mua gì ngươi phải mua cho ta nha
Hắn sao cảm giác như vợ chồng son nói chuyện vậy, nương tử âu yếm làm nũng tướng công. Hơn nữa, những lời nàng nói sao hắn thấy êm tai đến lạ.
Hắn khẽ nhếch môi, thản nhiên cười, nụ cười như ánh nắng chiều tươi sáng. Nhất thời tim nàng đập loạn lên, có cảm giác muốn hôn hắn.
- Đi thôi!
Hắn nắm tay nàng đi về phía chợ.
Nàng xấu hổ nhìn mười ngón tay giao nhau, như uống mật ong, cảm giác ngọt ngào.
- Thích cái gì thì cứ nói
Lúc này, hắn vô cùng muốn nàng vui vẻ.
Hắn thật uy phong... trong lòng nàng đột nhiên dâng lên ý nghĩ này. Rất kì lạ, hắn trói gà còn không chặt thì sao nàng lại có thể cảm thấy hắn uy phong?
Nắm tay hắn, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng an ổn, cả người như có dòng nước ấm chảy qua. Không nhịn được nàng nhìn về phía khuôn mặt như ngọc khắc của hắn, một trận gió thổi đến, mái tóc trắng bay bay, mị lực nói không nên lời khiến nàng rung động.
- Tần cô nương.
- Thích...
Lời vừa nói ra nàng bỗng nhiên ngừng bặt. Sao nói như vậy với hắn, có phải là rất ám muội không? Mắt phượng hắn chợt sáng, tia sáng như ánh mặt trời vậy.
- Thích?
Hắn nắm tay nàng chặt hơn một chút.
- Ừm.
Nàng đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn. Hắn chỉ vào cửa hàng quần áo bên phải:
- Ta thấy cửa hàng quần áo này không tồi, chúng ta vào xem xem.
- A.
Nàng mặc kệ, để hắn kéo vào cửa hàng. Nàng nghe thấy hắn bảo ông chủ chọn mấy bộ quần áo màu trắng ra, không cần quá cầu kì, trông cao nhã là được.
Thật lạ, hắn làm sao mà biết nàng thích mặc quần áo như thế nào?
- Khả Tâm, nàng cám thấy mấy bộ này thế nào?
Hắn chọn ra ba bộ trong số 10 bộ ông chủ đưa cho nàng xem.
Hai mắt Tần Khả Tâm sáng bừng lên. Nàng dù ưa sạch sẽ thành bệnh, chỉ thích áo trắng, không thích trang sức cầu kì, ngại phiền toái nhưng thích chưng diện là thiên tính của con gái, nếu không nàng cũng không thích son phấn, nhìn thấy trâm vòng thì chỉ muốn vơ vào túi.
Tề Hạo chọn ra ba bộ cho nàng, đều là váy lụa trắng, kiểu dáng tinh tế, chất vải tốt, thêu thùa cũng rất ổn. Giống như bộ này, vạt áo thêu mây, nhìn qua thì bình thương nhưng những đám mây thêu như đang bay, mặc trên người, lúc nàng bước đi, những đám mây trắng tung bay thì đẹp biết bao.
- Đẹp quá, ta đều thích
Nàng yêu thích không buông, mơn trớn mấy bộ quần áo đó.
- Vậy mua hết đi
Tề Hạo gật đầu, lại nói với chủ tiệm:
- Mang ba bộ quần áo nam màu đen, bình thường đến
Tần Khả Tâm nhìn hắn, hơn nhíu mày:
- Ngươi muốn mặc màu đen sao?
- Sao nào?
Nàng là thiếu nữ, quần áo đương nhiên thích nổi bật, hắn là nam nhi, ăn mặc chỉnh tề, đơn giản là được rồi, có gì không đúng
- Ừm...
Nàng định nói màu đen trông bẩn nhưng lời đến bên miệng lại đành nuốt vào, không muốn làm trái ý hắn
- Khả Tâm?
Thấy nàng chần chờ, hắn tò mò kêu. Nàng giật mình hoàn hồn
- Không sao, ngươi thích là được
Ai. Vốn định mua áo trắng cho hắn, áo trắng tóc trắng, lịch sự tao nhã, chẳng giống như tiên trên trời sao?
Nhưng nghĩ lại, quần áo là ý thích mỗi người, nàng không thể ép hắn được. Từ khi đến Giang Châu, hắn ngày ngày buồn bã, khó mà tươi cười, vất vả lắm hôm nay tâm tình tốt như thế, nàng mong còn không được, sao lại vì mấy bộ quần áo mà làm hắn phiền lòng. Thuận theo ý hắn là được.
- Có cần ta chọn giúp ngươi không? Nàng chủ động nói
- Không cần. Ta thấy ba bộ ông chủ chọn không tồi đâu
Hắn bảo ông chủ bọc quần áo lại rồi mặc cả hai lần là xong. Tần Khả Tâm ở bên nhìn đến trợn mắt, há hốc mồm. Sáu bộ quần áo như thế mà chỉ cần 50 xâu tiền. Thế vừa rồi là cái gì? Chết tiệt, nàng có hơi muốn quay lại đạp tan cái quán kia.
- Đi thôi, còn gì muốn mua chúng ta cùng mua. Hắn nói
- Được. Cái gì cũng mua. Nàng vui vẻ ra mặt.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không ổn. Ngay sau đó thì hối hận vô cùng.
Bất kể là thiên kim khuê tú hay tiểu cô nương, có thể không cho nữ nhân đi dạo phố là tốt nhất, các nàng trời sinh đều có tính thích mua sắm.
Ỷ vào Tề Hạo nên nàng hoàn toàn thoải mái, thấy gì mua nấy, chỉ một khắc thôi hai tay nàng đã đầy, lòng hắn cũng ôm không ít đồ
- Cũng đủ rồi chứ? Được chưa?
Bọn họ đi dạo đã gần nửa ngày, hắn mệt muốn chết.
- Đi thêm một chút là được. Nàng đi vào một cửa hàng thêu thùa
Tề Hạo ngửa đầu, thở hắt ra. Hắn bước vào theo:
- Không phải chúng ta vừa đến đây sao?
- Ta nhớ ra có vài loại chỉ màu chưa mua thôi
- Nàng mua về thêu cái gì? Ta chưa thấy nàng thêu bao giờ
- Nhìn rất đẹp mà
Hắn té xỉu. Vì sao chỉ vì đẹp mà mua về để cuối cùng không dùng đến? (Hê, bản tính rồi anh đẹp rai ơi)
Hắn nắm lấy túi tiền còn hơn 100 xâu tiền, không thể không nhắc nhở nàng:
- Khả Tâm, chúng ta không còn nhiều tiền.
- Không phải có 1000 xâu tiền sao?
- Nhưng đã mua mất 872 xâu tiền rồi
- A! Mua nhiều thế sao? Nàng há hốc mồm.
Hắn khẳng định thêm chuyện nữa, nàng tuyệt đối không hợp với việc quản lý tài sản, cho dù là núi vàng núi bạc, vào tay nàng thì cũng sớm lở
- Đúng vậy, chúng ta mua rất nhiều, rất nhiều.
Nàng cười héo hắt, nhìn hắn đau lòng:
- Nhưng thứ ta muốn mua nhất còn chưa mua.
Tề Hạo lại té xỉu. mất hơn nửa ngày, thứ muốn mua nhất không mua thế những đồ trên tay bọn họ là cái gì
- Nàng muốn mua cái gì? Hắn nghĩ cách giúp nàng kiếm tiền
- Dược liệu. Chất độc trong cơ thể ngươi chưa được giải hết, còn phải tiếp tục uống thuốc điều dưỡng. Nàng sụp vai nói
Thì ra là vì hắn. Thấy nàng buồn bã, lòng hắn ấm áp, nhớ khi còn nhỏ, gia đình Phùng lão bản chăm sóc hắn thật chu đáo. Đời này hắn gặp không biết bao nhiêu người, hạng người nào cũng có, ngay cả đại thần nhất phẩm cũng phải quỳ gối trước mặt hắn nhưng trong lòng hắn, người có thể làm cho hắn thấy ấm áp cũng chẳng có nhiều.
Đời này, hắn gặp qua nhân nhiều đếm không xuể, tam giáo cửu lưu đều có, ngay cả nhất phẩm đại thần đều từng ở trước mặt hắn khuất hạ hai đầu gối, nhưng ở trong lòng hắn, chân chính có thể làm cho hắn cảm thấy ôn nhu nhân cũng là ít ỏi không có mấy.
Nhà Phùng lão bản đã qua đời, muội muội Tề Tuyên chỉ gặp một lần cũng qua đời, đếm đi đếm lại, đến hôm nay cũng chỉ có Tần Khả Tâm là chiếm được một phần trong lòng hắn
- Chuyện của ta không vội. Được mà, ngày mai ta lại đi kiếm tiềm
- Còn bán tranh sao
- Không phải đã nói việc này chỉ làm được một lần thôi sao
- Thế kiếm như thế nào?
- Tùy theo hoàn cảnh mà làm việc thôi
Nhìn hắn thần thần bí bí, không phải ra vẻ cao thâm chứ. Nhưng nghĩ lại, hắn quả thật có bản lĩnh kiếm tiền, nếu hắn nói được thì sẽ làm được... Dù hắn không kiếm được... hơi nghĩ nghĩ một lát, nàng thêu thùa rồi đem bán là được.
- Không mua
Dù sao còn hơn 100 xâu tiền, sống hơn một tháng là vô tư. Nàng xoay người đi ra ngoài
- Chúng ta đến hiệu thuốc bắc mua thuốc đi.
Hắn không hiểu cảm xúc trong lòng là như thế nào, có chút vui, có chút sợ, thì ra trong lòng nàng, địa vị của hắn cũng không nhẹ. Có thể làm cho nàng hạn chế bản thân mà coi hắn nặng hơn.
- Thích...
Hắn đuổi theo nàng. Nàng đột nhiên dừng bước, hơi nhíu mày
- Sao thế?
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt tức giận của nàng. Hắn đâu làm gì chọc tức nàng
- Chúng ta bị theo dõi.
- Hả? Bao lâu rồi? Hắn nhíu mi
Nàng nghĩ nghĩ.
- Nửa canh giờ đi! Lúc đầu ta nghĩ là trùng hợp, dù sao phố xá cũng đông người nhưng hai người này lúc nào cũng đi theo ta thì hẳn không phải là trùng hợp.
Hắn nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, lại mở mắt:
- Ta đoán ra ai theo dõi chúng ta rồi
- Là ai?
Hắn nói thầm vào tai nàng, nàng nghe hắn nói, hai mắt càng lúc càng trợn tròn.
- Có thể làm thế sao?
Hắn cười thật cao quý, thuần khiết như tiên vậy nhưng lại làm tim nàng đập thình thịch. Hai tay bưng miệng, nói thầm một câu
- Ngươi thật ti bỉ.
- Bình thường! Hắn cười to.
Nàng nghe tiếng cười vang vọng của hắn, cả người như ăn quả tiên, cảm giác sảng khoái nói không nên lời. Ti bỉ thì sao? Chỉ cần ngày nào hắn cũng sảng khoái cười lớn như vậy thì có vô sỉ thêm nữa nàng cũng thích.
Xem tiếp: Chương 5