Phong Lưu Diễm Chủ Chương 6
Chương trước: Chương 5
Chương 6
Tề Hạo cũng dịch dung, lông mày thô hơn một chút, mũi độn thêm cao hơn, nếu không phải người rất gần gũi thì cũng không nhận ra hắn được
Tần Khả Tâm vốn định giúp hắn cải trang già đi nhưng không hiểu sao tay cứ giật giật không làm nổi. Nhìn hắn tóc bạc, mặt mày trẻ trung, một thân áo đen tựa như sao băng trên bầu trời, nàng nhìn mà say mê, tay tê rần, cuối cùng chỉ sửa chút ít cho hắn.
Cải trang xong còn tức giận đến đá hắn một cước, nam tử hán đại trượng phu đẹp đẽ như thế làm gì? Ba lần bảy lượt dặn hắn không được trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tề Hạo buồn cười, không biết bình dấm chua của nàng lại lớn như thế, đành ôm nàng dịu dàng trấn an. Nhân lúc trời tối, nàng ôm hắn bay ra khỏi cửa sổ khách điếm, thẳng về phía Thiên Hương lâu.
Hai người làm việc nhẹ nhàng, không gây kinh động đến Nguyệt Hoa đang ở ngoài cửa.
Đến Thiên Hương lâu, mọi thứ đều đúng như Tề Hạo dự liệu, Tần Khả Tâm hạ dược khiến cả tòa nhà gà bay chó sủa. Thử nghĩ xem, chỉ trong một đêm, tất cả nữ nhân trong Thiên Hương lâu đều đổ bệnh, nam nhân toàn bộ bất lực thì còn chuyện gì li kì hơn thế sao?
Cho nên Tề Hạo và Tần Khả Tâm giả trang thành đạo sĩ đi vào Thiên Hương lâu, cao giọng nói: "Vô lượng thọ Phật" khiến tất cả mọi người ở đó đều choáng váng
Đây là chuyện gì? Đạo sĩ cũng đến lầu xanh? Nhưng đạo sĩ này có mấy phần tiên phong đạo cốt so với đạo sĩ bình thường, tóc bạc trắng xóa nhưng gương mặt trẻ trung, người ngoài nhìn không ra tuổi thật của hắn.
Đạo sĩ kì quái làm cho bọn họ liên tưởng tới chuyện lạ kia, một ý niệm dần này sinh trong đầu mỗi người
- Đạo trưởng đại giá quang lâm tệ lâu không biết có gì chỉ giáo?
Ông chủ Thiên Hương lâu là Lâm Bảo Định, ước chừng 40 tuổi, nhíu mày rậm bước lên đón Tề Hạo.
- Thiên Hương lâu lão bản lâm bảo định, một cái tuổi chừng bốn mươi nam tử, mặt nhăn một đôi mày rậm đón nhận Tề Hạo.
Hắn xưa nay cũng không tới đây, chỉ để bọn đàn em coi sóc, hôm nay nhận được tin của tú bà báo Thiên Hương lâu có chuyện lớn, liên lụy cả Tri phủ đại nhân nên hắn mới phải ra mặt xử lý
Kết quả là vừa vào đến Thiên Hương lâu đã bị đám đông tranh cãi ồn ào bên trong làm cho nổi điên. Không chỉ khách làng chơi chỉ trích cô nương ở Thiên Hương lâu có vấn đề khiến bọn họ sinh bệnh mà các cô nương ở đó cũng tố khách làng chơi mang chứng bệnh bên ngoài vào nếu không sao chỉ trong một đêm, từ hoa khôi đến bà nhóm bếp cũng đều bị bệnh?
Lâm Bảo Định bất an, sớm biết vấn đề nghiêm trọng như thế thì mặc kệ Thiên Hương lâu, bỏ của chạy lấy người là được, tiền quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
- Vô lượng thọ Phật, sáng nay bần đạo tu hành ở U Châu đột nhiên cảm thấy Giang Châu có biến nên đặc biệt cùng đồ đệ đến đây hàng yêu diệt quỷ
- Từ U Châu đến
Lâm Bảo Định há hốc mồn, hai nơi cách nhau đến ngàn dặm có lẻ, chỉ một ngày đã đến nơi? Há chẳng phải thần tiên sao? Tề Hạo chỉ cười nhẹ:
- Rút đất là phép cơ bản của chúng ta, Lâm thí chủ, chúng ta bàn về tai họa của quý môn thì hơn
- A! Đạo trưởng biết ta họ Lâm. Hắn hơi ngây người, hoảng sợ hô lớn
- Nếu không biết rõ sao dám đến hàng yêu?
Tề Hạo tốt xấu gì cũng sinh ra và lớn lên ở Giang Châu, sau này dù rời đi mấy năm nhưng cũng không đến nỗi quá xa lạ, hắn có thể dễ dàng thăm dò được mọi chuyện nơi này.
Lại nghe được từ hàng yêu khiến Lâm Bảo Định giật mình:
- Ý đạo trưởng đây là, nhà này có yêu quái?
Tề Hạo gật đầu lại lắc đầu, chỉ xuống dưới chân nói:
- Nơi này chính là con mắt của Giang Châu, tài khí tụ lại, linh khí thịnh nên dễ dàng có yêu tà. Nếu là mạng người có thể siêu độ thì không có tai họa gì thậm chí còn có thể phù hộ ông chủ một đời phú quý nhưng nếu để đến tận 81 âm hồn lang bạt, nghiệp chướng nặng nề thì sẽ là tai vạ. 50 năm trước bần đạo qua đây từng nói với người chủ trước đây nhưng... đúng là kiếp nạn
- Ha ha
Lâm Bảo Định chỉ đành ngây ngô cười trừ. Năm mươi năm trước hắn còn chưa sinh ra đâu. Đạo sĩ này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi? Nhưng là vì thế mà hắn càng không dám vội tin Tề Hạo, chuyển hướng nhìn về phía tú bà đứng đầu. Tú bà cũng nghi hoặc, năm nay nàng hơn 30 tuổi, ai biết được những chuyện trước kia? Hơn nữa, làm gì có thanh lâu nào không có người chết? Có khi là hồng nhan bạc mệnh mà cũng có thể là cô nương mới vào không nghe lời bị người dạy dỗ đánh chết, cũng có khi bị tình lang phụ bạc rồi tự sát... Bao nhiêu năm, trời mới biết ở đây đã có bao nhiêu người chết?
Nói tới đây cũng chẳng ai nghi ngờ Tề Hạo nữa, bọn họ thầm nghĩ bám vào gốc đại thụ này mà tìm con đường sống
- Ý đạo trưởng là ở đây đã có đến 81 âm hồn, nó bắt đầu quấy phá?
Một người béo như quả bóng "lăn" đến. Hắn ta thực sự rất béo, dường như không nhìn thấy tay chân nữa, chỉ thấy cái bụng tròn tròn như mang thai. Đó chính là Tri phủ đại nhân Hoàng Trọng.
- Đúng vậy đại nhân. Âm hồn bất tán tụ lại thành quỷ, quỷ sẽ quấy phá cuộc sống con người. Giờ tý đêm qua, ở đây bị quấy nhiễu. Phàm là người đến tòa lầu này đều sẽ bị sát khí đó nhiễm vào, thân thể có bệnh, nếu mặc kệ mà đi lại ra ngoài thì sát khí đó sẽ nhiễm sang người khác, trăm ngày sau, Giang Châu sẽ thành biển máu, gặp đại nạn rồi
Tề Hạo nói dối nhưng vẻ mặt vô cùng thật thà, luôn mồm than thở.
Kẻ lừa đảo này diễn như thật vậy. Tần Khả Tâm đứng sau hắn, nghe hắn giả thần giả quỷ mà vừa khinh bỉ hắn lại vừa bội phục bản lĩnh lừa người của hắn
- Ý đạo trưởng là... chúng ta đều sẽ chết? Hoàng Trọng mặt đen kịt lại
- Không đâu không đâu, đại nhân, đợi bần đạo thu phục yêu quỷ này, các vị tĩnh dưỡng 3,5 năm thì sẽ khỏi hắn
Tề Hạo tỏ vẻ nhân từ nói, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến chữ "tiền"
Vừa nghe phải mất 3 đến 5 năm mới được làm chuyện ấy, Hoàng Trọng lập tức muốn trở mặt nhưng đột nhiên tỉnh táo lại hỏi:
- Đạo trưởng biết bản quan?
- Đại nhân, ngươi nhân trung dài, trán cao rộng, vừa thấy đã biết là người quyền quý, sao bần đạo lại không biết
- Nếu ngươi cái gì cũng biết thì mau nghĩ cách cho chúng ta nhanh khỏi lại.
- ...
- Muốn tiền sao? Hoàng Trọng cười lạnh. Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, câu này thật chính xác.
- Có thể nhưng cũng không phải
Một lúc lâu sau Tề Hạo úp mở nói, khiến mọi người nhấp nhổm bất an thì hắn mới cười khó xử:
- Bần đạo có thể luyện đan chữa bệnh cho các vị nhưng bần đạo không có tiền mua thuốc, cái này mọi người tự nghĩ cách thôi.
- Ngươi viết phương thuốc ra, ta lập tức sai người ra ngoài mua. Lâm Bảo Định nói
- Không được, phàm là người nhiễm sát khí thì không được ra ngoài nếu không sẽ lây sang người khác. Bận đạo vừa mới nói rồi đó thôi. Xin các vị tĩnh dưỡng mấy năm, thân thể tự nhiên sẽ khỏe lại
Giọng điệu tu hành nhưng chỉ là phá hoại. Đây là ý nghĩ của mọi người về Tề Hạo.
Nghĩ xem hôm nay trong Thiên Hương lâu có những ai, sĩ nông công thương, thượng lưu hạ lưu có đủ, không thể ra ngoài, nằm tĩnh dưỡng một chỗ suốt mấy năm liền thì chi phí ăn uống của bọn họ tính sao? Không định làm việc sao?
- Đạo trưởng chỉ cần viết phương thuốc, chúng ta không thể ra ngoài thì bản quan gọi nha dịch vào cầm đơn thuốc đi mua. Hoàng tri phủ nói
- Nhưng người bình thường tiến vào cũng nhiễm sát khí, đây là lý do bần đạo xin chư vị tĩnh dưỡng
Tề Hạo sống chết không nhắc đến chữ tiền nhưng mỗi câu của hắn đều thể hiện rõ ý rằng phải có tiền mới có thể giải quyết. Người không biết nội tình chắc bị đạo sĩ cổ hủ này làm cho tức điên. Tần Khả Tâm hiểu chuyện thì ôm bụng, bả vai run run, cười thầm đến đau bụng. Tề Hạo lén kéo tay áo nàng, nhìn nàng ra dấu: "đừng cười nữa, không sợ lộ sao"
Không biết nội tình nhân cơ hồ bị này cổ hủ đạo sĩ nôn tử.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
Thông hiểu tin tức Tần Khả Tâm vỗ về bụng, bả vai run lên run lên, cười đến bụng đau.
Tất cả mọi người vốn đang bị lão đạo sĩ làm tức điên giờ mới để ý đến tiểu đạo sĩ tuấn tú này, mặt mình bình thản, không có nét gì câu dẫn người nhưng càng nhìn càng thấy có nét duyên, tựa như tiên nhân trên trời vậy
Ánh mắt Hoàng Trọng sáng bừng. Hắn không chỉ thích nữ nhân xinh đẹp mà hắn cũng thích luyến đồng. Nếu có thể đưa tiểu tiên nhân này vào phòng chơi đùa thì vui vẻ bực nào đây?
- Chúng ta không thể ra, người thường không thể vào vậy quý đồ thì sao?
- Tiểu đồ đã tu hành phép thuật, đương nhiên giữ được thân thanh tịnh, ra vào tự nhiên. Tề Hạo nói.
- Vậy đơn giản rồi, ngươi bắt mạch cho chúng ta, viết phương thuốc, chúng ta trả thù lao, xin quý đồ ra ngoài mua thuốc là được. Hoàng Trọng nói
Tề Hạo nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Cách này có thể làm. Bần đạo trước tiên hàng yêu, trong lúc này mời Lâm lão bản đưa những người nhiễm bệnh tập trung lại, nhớ kĩ không được ăn uống gì, đợi bần đạo thu phục yêu ma rồi sẽ chẩn mạch ọi người.
- A? Ai cũng phải chữa.
Lam Bảo Định ngây người. Theo hắn thấy, đám người già nhóm bếp, kỹ nữ quá lứa lỡ thì thì cứ để bọn họ tự sinh tự diệt là được, sao phải phí tiền vì đám người thấp kém đó
- Nếu không một lần trừ sạch sát khí thì chẳng lẽ để bọn họ đem sát khí truyền ra ngoài, lây sang người khác?
Bây giờ, những lời Tề Hạo nói chính là thánh chỉ, hắn nói gì ai cũng phải tuân theo. Lâm Bảo Định nếu không chi bạc ra thì cũng chẳng có cách nào
- Ta biết rồi. Mời đạo trưởng hàng yêu phục ma
- Xin cho bần đạo một chén rượu. Tề Hạo nói.
Lập tức có người đem Trúc diệp thanh thượng hảo hạng lên cho Tề Hạo, Tề Hạo nháy mắt, Tần Khả Tâm hiểu ý đưa cho hắn một chút mê dược. Đây là trước khi đến bọn họ đã bàn bạc. Hắn nháy mắt một lần thì nàng đưa mê dược, hai lần thì đưa giải dược.
Sau đó, Tề Hạo đón bình rượu, nhấp một ngụm rồi phun ra, hóa thành một đám hơi rượu, thoáng chốc, khắp nơi tràn ngập mùi rượu
Cũng lúc này, thuốc mê của Tần Khả Tâm tung ra.
Tất cả mọi người bị động tác này của Tề Hạo làm cho choáng váng. Đây là cách bắt yêu ma gì thế, không lập đàn, không làm trận pháp, chỉ cần một ngụm rượu? Thế nhưng lúc này bọn họ đều cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, tinh thần như bị hút sạch
Tề Hạo lại nháy mắt hai lần, Tần Khả Tâm lấy ra một nắm thuốc giải, rồi lén tung ra ngoài, mọi người đang choáng váng lại trở nên thanh tỉnh.
- Được rồi. Vô lượng thọ phật
Tề Hạo cười rồi chắp tay nói.
Lâm Bảo Định hấp háy đôi mắt hí:
- Đạo trưởng... ngươi... yêu mỵ...
- Bần đạo đã thu phục.
- Không cần lập đàn, cờ lệnh, dâng hương, phù chú... cứ thế...
- Ha ha...
Tề Hạo cười khẽ, tiếng cười như cơn gió mát sau cơn mưa, làm lòng người thoải mái:
- Lâm thí chủ nhắc đến đàn tràng đó chỉ là bình thường thôi, trên thực tế thu yêu hàng quỷ là do tự thân tu hành, không cần nhờ đến ngoại vật mới đúng. Nếu không như thế sao có thể tu luyện thành tiên?
- Người thực sự có thể tu luyện thành tiên?
Tề Hạo gật đầu.
- Chỉ cần công phu giỏi thì sắt cũng có thể biến thành kim
Rất khó tin. Mọi người ở đó trừ Tần Khả Tâm ra thì ai cũng nghi ngờ.
Tề Hạo chỉ nói:
- Thật ra khi nãy mọi người đều cảm nhận được yêu mỵ hiện hình và bị hàng phục, trong lòng tự biết, sao cần hỏi bần đạo?
Khi hơi rượu phun ra ai nấy đều choáng váng giât lát sau đã tỉnh táo lại. Thì ra chân chính hàng yêu phục ma lại đơn giản như thế. Trước kia họ bỏ ra đống tiền lớn, lập đàn cầu đảo là để làm gì? Chẳng lẽ một số đạo sĩ, hoà thượng lên lầu đọc kinh, trai giới tắm rửa là chỉ để làm màu?
Tề Hạo lại nói:
- Vô lượng thọ phật, yêu mỵ đã trừ, xin chư vị chuẩn bị để bần đạo bắt mạch cho mọi người rồi luyện đan. Nhớ kỹ, không được ăn uống gì linh tinh.
Đúng thế! Thân thể quan trọng nhất, mới vừa rồi xem hắn làm phép đến ngây người, thiếu chút nữa là quên mất việc quan trọng nhất. Tề Hạo nhắc tới mọi người mới hoàn hồn, mấy kẻ có quyền thế bắt đầu ầm ỹ tranh luận ai xếp thứ nhất.
Lâm Bảo Định sao đám tú bà cùng hạ nhân tập trng lại, đương nhiên bọn họ tập trung phía sau khách.
Tề Hạo vái Lâm Bảo Định rồi nói:
- Lâm thí chủ, có thể chuẩn bị cho thầy trò chúng ta một gian phòng yên tĩnh nghỉ ngơi chốc lát, mọi người theo thứ tự vào đó chữa bệnh?
Lâm Bảo Định tự mình dẫn đường cho Tề Hạo:
- Đạo trưởng mời theo ta
- Đa tạ
Nhờ đó, Tề Hạo và Tần Khả Tâm vào ngồi nghỉ tại phòng xa hoa nhất Thiên Hương lâu.
Phòng này như trạm chổ vàng bạc, châu ngọc làm rèm khiến người hoa mắt. Tần Khả Tâm vừa bước vào đã bị viên dạ minh châu đó mê hoặc nhưng chỉ chốc lát sau lại cảm thấy nhàm chán.
- Chén vàng, bình ngà voi, nhìn không tệ nhưng còn chẳng tiện bằng chén thường
Vàng rất nặng, cầm lên đã nặng lại thêm nếu rót trà nóng vào thì bỏng đến, thật bất tiện, không hiểu sao có người nghĩ đến việc dùng vàng làm chén?
- Mấy thứ này vốn chỉ là để trưng bày thôi, chẳng mấy người thật sự dùng nó
Tề Hạo không để ý căn phòng xa hoa này, dù sao cũng chưa bằng hoàng cung.
- Đẹp không? Sao ta chẳng thấy nó đẹp
Nàng gõ gõ lên vách tường bằng bảo thạch. Có cảm giác càng nhìn càng thấy tục khí. Lắc lắc đầu, nàng đi dạo quanh phòng
- Ai, chỉ thấy chỗ này vừa lộn xộn vừa bận, chẳng có gì đáng xem... Oa!
Nàng bỗng nhiên hô lớn
- Sao thế
Tề Hạo vốn định nằm xuống giường ấm ngủ một giấc, nghe thấy tiếng kêu của nàng thì ngồi dựng lên, chạy vào trong. Tần Khả Tâm chỉ vào ao nước bốc khói nghi ngút, trên đó rải đầy những cánh hoa
- Bể lớn quá
Đối với người sạch sẽ thành bệnh như nàng thì nơi này chính là cõi tiên đó.
Trong đầu Tề Hạo nảy lên ý niệm không tốt:
- Khả Tâm, chúng ta tới đây làm chính sự, nàng đừng gây rối
- Chỉ là tắm một chút thôi, có trì hoãn gì đâu? Mắt nàng giờ còn sáng hơn dạ minh châu.
- Một chút? Mỗi lần nàng tắm ít nhất cũng đến nửa canh giờ
- Vậy ngươi ở ngoài nhắc ta, chỉ một lát thôi
- Khả Tâm ngoan của ta, cô nãi nãi ơi, nàng không thể về khách điếm rồi tắm sao?
- Chỗ đó không có bể như thế này
- Mặt nàng còn dịch dung, tắm xong lộ tẩy thì làm sao?
- Yên tâm, lớp dịch dung của ta phải có nước đặc biệt mới gột đi được
Dù sao nàng cũng nhất quyết phải tắm
- Khả Tâm... hắn còn muốn khuyên nàng
- Làm ơn đi, Tề Hạo.
Nàng tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước là mạnh), nắm tay hắn lắc lắc
- Khả Tâm
- Nhanh thôi, nhanh thôi...
Tề Hạo chỉ có thể thở dài. Nữ nhân, hắn vĩnh viễn không thể hiểu được. Vì sao nàng lại thích tắm rửa đến thế?
- Hoan hô
Nàng hoan hô, chuẩn bị cởi quần áo xuống nước.
Thực chưa từng thấy nữ nhân nào muốn tắm mà không cần người tình. Tề Hạo vội quay đi nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy thân thể trắng nõn như tuyết cùng mùi hoa mai thơm ngát của nàng,
Thoáng chốc, dục hỏa trong lòng hắn dâng lên, mặt hắn đỏ bừng. Ngay sau đó hắn nghe thấy có tiếng rơi xuống nước
Nàng nhảy xuống rồi sao? Tưởng tượng dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể như tuyết như ngọc của nàng... hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nếu nước mới là thứ có thể hấp dẫn được nàng thì hắn tình nguyện hóa thân làm nước, sớm chiều bầu bạn bên nàng. Trong lòng kinh hoảng nhưng hắn cũng không biết rằng lúc này, Tần Khả Tâm cũng có chung ý nghĩ đó.
Nàng nhìn bóng dáng hắn, áo choàng kia càng khiến tóc trắng như tuyết, hận không thể chạy lên hôn nó. Tay nàng cũng run run, miệng có chút khô, mà cái này không phải uống nước là sẽ đỡ. Vì sao chỉ là nhìn hắn mà cõi lòng có thể xao động đến thế? Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được. Tay Tề Hạo giấu trong tay áo nắm thành nắm đầm, trong đầu vẫn mê mê hồ hồ. Trong lúc hoảng hốt, hắn như quay trở lại, đi vào bể, vươn tay ôm lấy thân thể nõn nà kia.
Hắn ngửi được mùi hương thơm ngát, tựa như cỏ xanh mà lại giống hoa tươi, còn có mùi của thuốc, mùi hương nói không nên lời, vô cùng dụ hoặc. A a. hắn kìm lòng không đậu mà tựa lên bộ ngực mềm mại của nàng, khẽ liếm, trong miệng là hương thơm ngọt ngào (Eo, bệnh quá)
Hắn nghe thấy tiếng nói yêu kiều của nàng, ngọt ngào như đường khiến tim hắn như hòa tan đi. Nhẹ nhàng, hắn ôm lấy khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi thơm đỏ mọng, lửa nóng từ nàng truyền sang hắn.
Hắn hôn nàng thật sâu, hai tay vuốt ve theo đường cong của nàng mà đi xuống. Vòng eo mêm mại như liễu khiến người thấy là yêu. Bờ mông vừa tròn vừa căng dính chặt trong tay hắn. Hắn vô cùng thích thú vuốt ve nơi đó, dần dần tìm đến nhụy hoa
- Khả Tâm...
Kìm lòng không đậu, hắn gọi tên nàng
- Đạo trưởng
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gọi lớn khiến Tề Hạo giật mình, đột nhiên hoảng hồn, cả người ướt đầm mồ hôi. Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng đầu? Hai tay căng thẳng ôm vào không khí, cũng chẳng có gì khác
- Thì ra chỉ là một giấc mộng xuân
Nhưng giấc mông này lại như khắc cốt ghi tâm, hắn nhắm mắt lại, trong lòng ngọt ngào. Hạnh phúc khi có nàng trong lòng sao có thể buông tha?
- Khả Tâm
Hắn đứng đó, nghe đằng sau có tiếng té nước truyền đến rồi nói:
- Xong việc ở đây, chúng ta rời khỏi Giang Châu, tìm một chỗ thành thân đi!
- A?!
Khả Tâm đang tắm thoải mái chợt nghe hắn nói câu này, nàng vừa thấy mừng như điên mà vừa kinh ngạc:
- Ngươi... không phải đang đùa chứ?
- Dù không có nghi thức sang trọng nhưng Tề Hạo ta cả đời chỉ cần mình nàng
Cố nén lại dục vọng, hắn đáp nhanh
- Sao đột nhiên...
Nàng cả người chìm vào trong nước, xấu hổ đến nói không ra lời. Nhưng... thật vui vẻ! Cùng hắn làm bạn lưu lạc thiên nhai, cả đời dựa vào vòng tay ấm áp đó, thế gian này còn gì khiến nàng mê say hơn?
- Ta phải viết thư cho sư phụ, thông báo cho lão nhân gia rằng ta muốn thành thân. Còn cả đại sư huynh, đại sư tẩu, a!
Sao lại quên mất, Tề Hạo không phải là người bình thường, bọn họ thật sự có thể thành đôi sao?
Nếu Tề Hạo biết, nàng ép hắn ra khỏi hoàng cung là có âm mưu thì hắn có còn thương nàng không. Trước ngưỡng cửa hạnh phúc này, lòng nàng lại như bị mây đen giăng kín.
Thật bất ngờ, người tiến vào chữa trị đầu tiên không phải là Hoàng Trọng hay Lâm Bảo Định, cũng chẳng phải là công tử có tiền mà là lão hán trông cửa.
Tề Hạo ngầm hiểu. Hắn thông minh, người khác cũng không ngốc, hơn nữa những kẻ phú quý đó đều nhát gan sợ chết, chắc chắn sẽ đẩy một người thấp kém ra thí nghiệm, xác định không sao thì mới chịu cho hắn chạm vào cơ thể ngọc ngà đó. Nhưng bọn họ uổng phí tâm cơ rồi.
Bọn họ bị bệnh là do Tần Khả Tâm gây ra, giải dược chỉ có nàng có, muốn trị tận gốc, muốn đẩy thời gian lâu hơn thì chỉ có thể nhờ đến nàng mà thôi. Tề Hạo nhìn người cũng không nề hà thân phận cao thấp, mặc kệ là trông cửa, quét rác thậm thí là người dọn phân, chỉ cần tiến vào hắn sẽ thân thiết hỏi han rồi dặn dò.. thật sự có mấy phần giống tiên hạ phàm.
Tần Khả Tâm đứng bên người hắn, nghe hắn dặn dò bệnh nhân thì trong lòng nghi hoặc. Chưa từng nghe qua làm Hoàng đế thì phải học y thuật. Nhưng sao hắn như có hiểu biết về y lý, nói năng rất bài bản.
Nhân dịp nghỉ ngơi không có ai, nàng không nhịn được mà hỏi:
- Tề Hạo, ngươi từng học y sao?
- Không có
- Vậy sao ngươi biết đại thúc giữ cửa bị phong hàn, người nấu bếp mắt kém?
- Đại thúc canh cửa đanh phát sốt, ta chỉ nghe nàng nhắc tới việc uống thuốc của nàng, nam thì bất lực, nữ thì yếu đuối, vô lực chứ chưa từng nghe thấy có triệu chứng bị sốt, có thể thấy là hắn nhiễm phong hàn, tiện thì nói với hắn một chút. Về phần người nấu cơm, nàng nhìn vật gì cũng luôn híp mắt lại, có thể thấy thị lực không tốt. Việc này chỉ cần quan sát cẩn thận là được, không cần học y.
Nàng hoàn toàn khâm phục ánh mắt lợi hại của hắn.
Hắn vỗ vỗ tay nàng
- Muốn lấy bạc từ trong túi người khác không tinh mắt thì sao làm được.
- Gian thương.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng:
- Thế này nhé, bọn họ sẽ đưa tiền cho nàng ra ngoài mua thuốc, nàng cứ chọn loại tốt, đắt tiền nhất, dễ dàng mang theo. Nhớ kĩ, một xâu tiền cũng không được giữ lại, tất cả đều đem mua thuốc hết
- Thế thì chúng ta thu lợi thế nào?
- Chính là thuốc đó! Đợi ra khỏi Giang Châu, chúng ta sẽ bán những loại thuốc quý đó đi, chẳng phải kiếm được bộn tiền?
- Cần gì phiền phức như thế, ta lấy bạc luôn là được rồi còn gì? Dù sao luyện đan cũng chỉ là ngụy trang, ta chỉ cần hòa thuốc vào rượu, cho bọn họ uống là xong
- Nếu làm theo cách của nàng chúng ta sẽ không ra khỏi Giang Châu được. Những người này không phải là ngu ngốc, ai cũng đều có mánh khóe lừa lọc, ta cam đoan chỉ cần nàng nuốt không nửa phân bạc của họ thì vị Hoàng Trọng đại nhân kia sẽ có cách lột da chúng ta đó.
Nàng nghĩ nghĩ, cũng có đạo lý, nhưng mà...
- Ngươi lừa người thành tinh rồi
- Nghề nào cũng có trạng nguyên mà, nếu bàn về kiếm tiền, mười Tần thần y cũng không bằng một Tề đại tiên.
- Giỏi lắm. Nàng làm mặt quỷ với hắn
- Đa tạ.
Hắn cười đáp lại thật vô lại làm nàng tức giận đến chỉ muốn cắn cho hắn một cái.
- Đạo trưởng
May là có người tiến vào xin chữa nếu không cánh tay Tề Hạo chắc chắn in thêm vài dấu răng rồi
- Mời vào.
Tề Hạo cười hì hì nói. Không có cách nào cả, người gặp may thì chẳng gì ngăn cản được.
Tần Khả Tâm lén lút nhéo hông hắn, Tề Hạo nhíu mày muốn kêu đau thì thấy Hoàng Trọng bước vào, chỉ đành nghiêm mặt nói:
- Hoàng đại nhân, mời ngồi.
Hoàng Trọng mê đắm nhìn Tần Khả Tâm một lượt. Tiểu đạo sĩ này đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu. Dù hắn giờ đang bất lực nhưng nhìn nàng lòng vẫn rạo rực. Cứ nhìn nàng tới lui một hồi hắn mới chần chừ ngồi xuống trước mặt Tề Hạo:
- Đạo trưởng, phiền ngươi.
Bởi vì Hoàng Trọng là đối tượng lừa gạt chính của Tề Hạo vì thế hắn xem cho Hoàng Trọng rất lâu, lâu đến nỗi Hoàng Trọng thấy bất an. Chẳng biết mình mắc bệnh gì mà người trước vào ai cũng vào nhanh ra nhanh, tại sao đến lượt hắn mà qua một khắc mà đại tiên vẫn chỉ nhíu mày
- Đạo trưởng, hay là bản quan có bệnh kín khác?
Tề Hạo nhìn hắn, vài lần muốn nói lại thôi. Hoàng Trọng bị hắn làm hoảng đến tim sắp rớt ra ngoài, thiếu chút nữa thì quỳ xuống lạy hô lớn:
- Đại tiên cứu mạng.
Tề Hạo cuối cùng thở dài:
- Hoàng đại nhân, tướng mạo ngươi rất quý, phúc thọ lâu dài nhưng bần đạo bắt mạch cho ngươi lại thấy mạch cực yếu, sợ là dương thọ không lâu.
Hoàng Trọng thật sự quỳ xuống:
- Đạo trưởng cứu ta!
- Đại nhân mau mau đứng lên, việc này cũng không khó. Tuy có phạm đến thiên cơ nhưng cũng là chuyện hữu duyên, chuyện này bần đạo sẽ gánh vác thay ngươi. Ngươi nên hiểu rằng, phú và quý khó mà có được cả hai, nếu muốn được tất thì phải trả giá, đại nhân nên cân nhắc.
Gì ý? Chức quan lớn cũng vì tiền thôi. Không kiếm tiền thì ngu ngốc mới làm quan. Chẳng lẽ bắt hắn làm quan thanh liêm ngu ngốc?
Thấy hắn không hiểu, Tề Hạo tiếp tục giải thích.
- Sĩ nông công thương, từ xưa đã có phân biệt, các chức vụ này như âm dương tuần hoàn, không phải người thường có thể tùy tiện vượt qua, đại nhân có để ý không?
Hoàng Trọng đã hiểu, không phải là bảo hắn đừng lợi dụng thân phận làm quan mà buôn bán đen tối sao? Như vậy tuy rằng sẽ tổn thất không ít bạc nhưng so ra thì sống lâu quan trọng hơn.
Hắn gật gật đầu.
- Tạ đạo trưởng nhắc nhở. Bản quan còn một chuyện... chuyện là...
Hắn đảo mắt nhìn Tần Khả Tâm mấy lượt mới ấp a ấp úng nói:
- Không biết đồ đệ này là thu được từ đâu? Hạ quan thấy rất quen
Quen cái chó má. Nhìn hắn ta mất hồn mất dạng như thế rõ ràng là có tà niệm với Tần Khả Tâm. Kẻ này đúng là chết cũng không chịu sửa, trong nhà bao nhiêu tiểu thiếp vẫn còn lăn lộn ở lầu xanh, vừa muốn mỹ nữ lại còn luyến đồng, thật đáng chết.
- Không phải bần đạo khoe khoang nhưng đồ đệ này của ta là kỳ tài ngàn năm mới có, tu hành cùng ta mới chỉ trăm năm nhưng các phép thuật đều thành thạo, lên trời xuống biển không gì không làm được. Nhớ lại bần đạo khi bằng tuổi nó cũng chưa bằng
- Trăm... trăm năm...
Hoàng Trọng choáng váng. Một tiểu đạo sĩ đã hơn 100 còn già hơn cha hắn, thế thì lão đạo sĩ có khuôn mặt trẻ trung kia chẳng phải là lão yêu ngàn năm? Hắn không dám vọng tưởng thu tiểu đạo sĩ nữa, vội vàng vái chào, cáo từ rời đi.
Tần Khả Tâm khó hiểu
- Hắn làm sao vậy? Đang nói đột nhiên như bị ma đuổi mà chạy, cổ cổ quái quái
Nàng dung mạo vốn bình thường, lăn lộn bốn phương nhiều năm, cũng chẳng biết đến cái gì gọi là ong bướm. Mãi đến khi gặp Tề Hạo, sớm chiều bên nhau thì mới động lòng, nào biết mình mặc đồ nữ nhân không thấy có ai theo đuổi nhưng khi cải nam trang lại vô cùng câu dẫn người.
Tề Hạo cũng không giải thích ý niệm dâm tà của Hoảng Trọng với nàng, không muốn làm ô uế miệng, Hắn chỉ nói:
- Làm xong việc ở đây, chúng ta rời khỏi Giang Châu đi
- Chẳng phải còn phải đến nhà Tri Phủ kiếm bạc sao
- Không đi
Hắn sợ tiền còn chưa tới tay đã dâng dê vào miệng hổ.
- Vì sao?
- Bởi vì ta muốn thành thân với nàng càng sớm càng tốt.
Hắn cười nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ như lá phong cuối thu:
- Đúng là không đứng đắn
Nàng dậm chân rồi chạy vào trong
- Đạo trưởng
Vừa khéo lại có người tiến vào muốn xem bệnh. Tề Hạo lại tiếp tục sự nghiệp lừa lọc của hắn. Tần Khả Tâm tránh ở trong phòng, tâm tư đảo lộn, khi thì nhớ đến sự dịu dàng của hắn, khi thì nhớ tới thân phận của hắn, còn cả trách nhiệm của nàng nữa.
Ai. Nàng có nên đem chân tướng việc nàng bắt hắn ra khỏi cung nói cho hắn không? Không nói, sợ ngày sau hắn biết rồi sẽ trách nàng mà nói thì lại lo lắng mất đi lương duyên
Thoáng chốc, nỗi lòng nàng hỗn loạn vô cùng
Xem tiếp: Chương 7