Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phong Hỏa Kì Duyên Chương 23 Kế Hoạch Tiến Đánh, Tiên Pháp Chế Nhân

Chương trước: Chương 22 Ghen



Lược đồ xung quanh thành Hoả Kì trải dài trên mặt bàn. Từng ngọn núi, rừng rậm, làng xóm xung quanh được vẽ rất chi tiết và tỉ mỉ. Và có vô số lá cờ tí hon được cắm ghi dấu vị trí của ta và địch. Chiến trận sắp tới, có lẽ sẽ đổ máu rất nhiều.

Các vị tướng quân quây quần đứng tỉ mỉ quan sát kĩ lưỡng đến nỗi ngay người cạnh mình là ai cũng không rõ. Thỉnh thoảng có người kêu lên tiếng a như phát hiện ra điều gì nhưng sau đó thở dài và tiếp tục trầm tư.

Hoả Thiên Đức tiến vào, đi sát đến lược đồ, trầm ngâm hỏi:

- Đã tìm ra kế sách gì chưa?

Cho đến lúc này, mọi người mới giật mình, hốt hoảng nhìn Hoả Thiên Đức, cúi người hành lễ:

- Thái tử...

Nhưng hắn xua tay:

- Không cần đa lễ, các ngươi hãy nói xem thế trận của ta và địch như thế nào và dự định của các ngươi.

Các vị tướng quân xôn xao một hồi. Họ đều là những lão tướng có kinh nghiệm sa trường hàng chục năm nên ắt phải có lập trường của mình. Họ biết cách tốt nhất phải đối phó với địch kiểu gì. Nhưng tình thế hiện giờ có vẻ khác xa so với trận trước.

Lần này Tiền Quốc liên kết với Băng Quốc hòng chia nửa Hoả Thánh Quốc của bọn hắn. Nhưng hai phe tiến công theo hai hướng, và chúng mới đang lăm le ở biên giới, ẩn dấu hành tung, chờ ngày phát động công kích. Cũng may Hoả Thánh có gián điệp ở hai nước đấy mới biết tin tức mà phòng bị.

Chưa hết, bọn họ còn đang tập trung quân trong cánh rừng, cố gắng che dấu tung. Hơn nữa nơi bọn hắn đang đứng chính là nơi giao nhau của hai con đường đi hai chiến địa khác nhau, đi phía đằng Đông là của Tiền Quốc, còn đi phía Tây là của Băng Quốc.

Vấn đề khá nan giải.

Trúc Linh nhìn cảnh tập trung cao độ này, lòng bỗng càng ngộ ra nhiều điều. Thứ nhất đánh trận cần có các vị tướng đồng lòng như thế để cùng nhất trí tìm ra phương án án giải quyết tốt nhất. Thứ hai, phải phân tích kĩ lưỡng tình hình của địch và ta, ta yếu chỗ nào bổ sung ngay chỗ đó. Cuối cùng là địa thế có vai trò rất quan trọng trong hướng tiến đánh.

Nàng khoanh tay cũng chăm chú nhìn. Đầu tự nhiên loé ra một câu: "tiên pháp chế nhân". Tức là ta sẽ trực tiếp tấn công địch, không chờ địch tới mà rơi vào thế chủ động.

Liên Tuấn nhìn nàng, nói thật khẽ:

- Muội có sáng ý rồi à?

Trúc Linh tự tin cười đáp:

- Tất nhiên là có.

Thiên Đức quay sang, động viên và tín nhiệm:

- Vậy nàng nói đi.

Và lúc này mọi người mới phát hiện ra tiểu huynh đệ đứng giữa Thái tử và Liên tướng quân. Hắn ta rút mấy lá cờ trên bàn rồi dõng dạc và tự tin lắm:

- Thưa thái tử điện hạ và các vị tướng quân, tiểu binh xin trình bày quan điểm của mình như sau. E hèm, địch nhân mới ở biên giới nước ta, còn đợi chờ cơ hội tiến công thì sao chúng ta không dùng thủ pháp: tiên pháp chế nhân? Trước hết là phá tan quân địch ở biên giới một cách triệt để đã.

Xôn xao, lại xôn xao một hồi:

- cách nghĩ của ngươi rất tốt nhưng địch nhân không phải tập trung ở một nơi mà cả hai nơi, đánh phá sẽ không dễ dàng.

Trúc Linh rơi vào im lặng. Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục bày tỏ quan điểm:

- chia đạo quân ra làm hai rồi tiến đánh, ta có thể dùng mưu được mà?

- Không được như vậy quá mạo hiểm.

- phải đấy, lực lượng kia chắc sẽ không ít đâu, có thể khiến chúng ta bị diệt hết.

Thiên Đức nhếch môi cười:

- Vậy sao quân ta không đưa một đội âm thầm trì hoãn địch nhân một phía, phía còn lại tập trung toàn lực tiến đánh.

- Thái tử như thế càng mạo hiểm hơn, nhỡ may đội gián điệp kia bị phát hiện thì sao? Không phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc à.

- Đúng vậy, vả lại đội chủ chiến phải giết đich âm thầm, không công khai vậy cũng khó khăn nếu lọt người báo tin.

Thiên Đức gõ gõ bàn. Trúc Linh từ góc này thấy rõ vẻ mặt yêu nghiệt vô cùng tự tin kia. Quả là đẹp mắt vô cùng, khí chất vương giả kia thật chói mắt.

- Các ngươi còn không có cách sao? Đánh nhanh thắng nhanh để bổn thái tử còn về lập thái tử phi chứ.

Nàng vừa khen xong. Vô lại mà,... Nàng còn chưa đồng ý lấy hắn đâu.

- Cho người vào.

Trúc Linh quay người lại, vừa vặn đối mặt với bốn thân ảnh vô cùng quen thuộc kia. Rốt cuộc Hoả Thiên Đức hắn định làm gì mà truyền lệnh cả 4 người vào? Chẳng lẽ gián điệp sẽ bị cử đi là bọn họ sao?

- Thái tử.

Hoả Thiên Đức nhìn bốn người trước mắt rồi lại nhìn các tướng lĩnh. Hắn không tin bốn người này còn không thành công việc thám thính địch nhân. Có lẽ chỉ thêm một chút cố gắng, cố chảy ít máu nữa thì chắc bốn người này đủ phá tan một doanh trại địch rồi.

Hoả Thiên Đức nghiêm giọng:

- Đó là đội do thám của ta. Còn về phía các ngươi là phải làm sao hạ doanh trại của Tiền Quốc.

Các tướng lĩnh hốt hoảng can ngăn vội vàng. Thái tử hồ đồ rồi sao. Bốn người kia chưa kể đến vẻ ngoài kì quái, trước hết là bọn họ chưa đào tạo qua. Để bọn họ đi có phần nguy hiểm. Rồi chẳng may lại bán nước theo giặc cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

- Thái tử không được đâu, bọn họ chưa đủ kinh nghiệm để do thám quân địch. Chúng ta vẫn nên dùng ám vệ thì hơn.

Chưa cần Hoả Thiên Đức lên tiếng, Liên Tuấn đã hẵng giọng giải thích:

- Các vị hãy để bọn họ giới thiệu đã nào.

Lúc này, một trong số bốn người kia mới lên tiếng.

Hoa Dung vốn là người tự mãn, hắn sao để mấy lão già kia coi thường hắn được. Các lão rốt cuộc treo mắt ở đâu mà không thấy nổi khí thế bất phàm của hắn vậy. Hắn lại phe phẩy quạt, vờ điềm tĩnh nói:

- Chắc các vị cũng nghe đến tên tuổi tại hạ trên giang hồ rồi. Tại hạ là Hoa Liễu Dung, mọi người gọi ta là Hoa Dung là được rồi.

Một lão tướng lắc đầu hỏi lại:

- Hoa Dung? Hoa hoa công tử nhà ngươi quả là ta chưa hề nghe thấy.

Hoa Dung đen mặt. Này, lão già kia nên xuống mồ rồi nha. Tên tuổi hắn vang như thế mà không rõ.

May là có người hiểu biết thốt lên làm Hoa Dung xoa cằm một phen:

- Hoa Độc sư? Kẻ mà đã hạ độc thì không có thuốc giải đấy sao?

Trúc Linh cũng không ngờ là tên Hoa Dung kia nổi tiếng đến như vậy. Nàng chăm chăm nhìn tên kia. Hoả Thiên Đức vô tình thấy ánh mắt đấy, không hài lòng, lạnh lùng ra lệnh:

- Ngươi tiếp theo.

Lãnh Huyết hơi bất mãn trước hành động của Thiên Đức. Hắn vốn là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, nay lại có người trước mặt hắn thị uy, cũng có phần giận dữ. Nhưng người kia là ai chứ? Tất nhiên là người hắn không động vào được. Hắn chỉ nói hai chữ:

- Lãnh Huyết.

- Lãnh Huyết ư? Chẳng lẽ ngươi là Đệ nhất sát thủ Độc Cô Lãnh Huyết, chưa một lần nào thất bại?

Hắn trầm mặc thừa nhận.

Các tướng lĩnh hít sâu một hồi. Đây là kẻ sát nhân trong truyền thuyết nha. Ai biết đâu được nếu làm hắn thấy chướng mắt hắn lại ám sát bọn họ. Kẻ này tuyệt đối không nên động vào thì hơn.

Hai người giới thiệu đầu tiên đều là những kẻ giết người không ghê tay, vậy còn một đôi người cao lùn kia thì sao? Bọn hắn có nguy hiểm như thế không? Mọi người lại hướng hai người còn lại chăm chú.

-Thuộc hạ Đinh Chí Đại.

- Thuộc hạ Lãnh Hiểu Minh.

Cả đám người trợn tròn mắt. Thái tử đúng là chọn đội quân do thám có thể giết chết hàng nghìn người mà. Thực lự này pthật là không thể coi thường. Tốc thần Lãnh Hiểu Minh và Luyện khí sư Đinh Chí Đại cũng nổi tiếng không kém gì đệ nhất sát thủ Độc Cô Lãnh Huyết và Độc sư Hoa Liễu Dung cả.

Trúc Linh mỉm cười tự giác nhẹ nhàng bước ra khỏi bóng lưng rộng lớn của Hoả Thiên Đức, tự giới thiêu:

- Ta là Hoàng Song.

Thân phận nàng có vẻ rất rất tầm thường khi đứng trong đoàn thể người người lưu danh thiên hạ này.

- Vậy các ngươi còn gì phản đối không?

- thái tử anh minh. Lần này quyết tiêu diệt cả Tiền lẫn Băng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 24 Tình Cảm Của Hoả Thiên Đức

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

A Nhiên

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ

Số chương: 11



Yêu Sự Ấm Áp Của Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 30