41 Mai Ánh Thiên đưa Nghê Giản về nhà trọ, ở một đêm, sáng hôm sau mời thím Dư đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Nghê Giản, buổi chiều cô đặt vé máy bay rời đi.
42 Sau năm mới, đội phòng cháy chữa cháy vẫn bận rộn như trước. Tết âm lịch Lục Phồn đã được nghỉ phép nên suốt tháng hai anh đều ở trong đội đến cuối tháng mới được nghỉ.
43 Trời xuân ấm áp kéo dài. Ngày đầu tiên của tháng ba, Nghê Giản ngủ đến khi mặt trời sáng tỏ. Lúc mở mắt, cô đang nằm trong lòng Lục Phồn. Trong chăn, cơ thể trần trụi của họ dán vào nhau.
44 Dáng dấp của cô gái trẻ hoàn toàn giống với Nghê San, bên cạnh cô ta là một người đàn ông thân hình cao ráo, hai người đang nắm tay nhau.
Lục Phồn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Nghê Giản.
45 Nghê San bị đánh đến ngây người, quên cả khóc, quên cả la hét. Nghê Giản chưa hả giận, ngay sau đó đi tới cho tiếp một bạt tai nữa, sức lực cũng yếu đi nhiều.
46 Người của đội phòng cháy chữa cháy sau khi được phỏng vấn liền rời đi, nhà biên kịch và đạo diễn thảo luận thêm, Tôn Linh Thục chạy tin ở trung đội đường Trạm Giang tương đối nhiều nên khá thân thuộc với đội, việc quay phim bổ sung sẽ được giao cho cô ta.
47 Quản lý của Nghê Giản rất xem trọng chuyến đi Thượng Hải lần này. Anh ta xuất phát trước một ngày, đi theo Nghê Giản cả buổi, nói cho cô biết hôm họp báo phải mặc kiểu quần áo như thế nào, làm kiểu tóc ra làm sao.
48 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyến đi lần này của Nghê Giản đơn giản là do bị kích động, lúc xuống máy bay cô mới nhận ra điều đó.
49 Ngồi trên taxi, Nghê Giản nhận được tin nhắn của Trình Hồng. Nghê Giản không suy nghĩ nhiều, bởi điều này đã nằm trong dự đoán của cô. Nghê Giản xem xong tin nhắn, không chọn cách tắt điện thoại trốn tránh giống như lần trước.
50 Lúc Lục Phồn lên tàu, bầu trời đã tối đen.
Mặc dù không phải ngày lễ, nhưng ghế cứng vẫn rất đông người. Lục Phồn ngồi bên cạnh WC, sát lối đi nhỏ, cùng ghế với một ông chú, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên bế một đứa trẻ.