101 Lý Cường cười nói: " Không cần Chân Huyễn kiếm khí, Mị nhi, chỉ cần là phi kiếm, loại vách ngăn này không thể khốn được người tu chân. "Mị nhi cười hì hì nói: " Người ta đang khen huynh mà, hìhì, ca ca có phải nghĩ rằng quá nhẹ nhàng rồi không.
102 Nàng nhìn thấy tay Lý Cường đang xuất thủ ấn, căn bản là không thể tự tay lấy được nó. Lý Cường không nói gì, trên thực tế hắn không có cách nào trả lời, tinh thần và kình lực của hắn đều đang tập trung khống chế viên kim quang cầu kia, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
103 Lý Cường không rõ vì sao hắn lại kinh ngạc như thế: " Đại ca, đệ không có lừa huynh, thật là Phó Sơn Phó đại ca. "Ngô Sân hét lớn: " Hảo tiểu tử ! Bạch Phát Ngô Sân ta rất cao hứng a ! Ha ha, hahaha.
104 Lý Cường đắm chìm trong thanh âm tuyệt vời, chỉ lát sau, âm điệu đột nhiên biến hóa, phảng phất như bi thương vô cùng vô tận theo thanh âm tiến đến trong tim, ngay sau đó lại là một loại biến âm thật phẫn nộ, làm cho người ta nghe xong không khỏi lửa giận bốc cao.
105 Mị nhi bay qua bay lại trong đại sảnh, từ khi Lý Cường đi vào trong Phật Trần, nàng giống như bị mất đi hồn phách, tâm thần cực độ bất an, thật không biết làm sao mà nàng có thể trải qua được suốt một trăm mười năm cuộc sống tăm tối như thế nữa.
106 Ngô Sân lập tức nhận ra Thiên Hoành là cao thủ, hắn không tự giác hơi ưỡn ngực, ánh mắt quét tới. Thiên Hoành a a cười, bay đến cạnh Lý Cường, nói: " Lão đệ cũng lại đây rồi, vị này.
107 Tám đạo ánh sáng từ khắp tám hướng bắn về phía hoàn ảnh treo giữa không trung, bạch quang lóng lánh vô cùng mãnh liệt, ánh sáng chói mắt làm cho mọi người phải nhắm mắt lại.
108 Trong nháy mắt ngắn ngủi, có bảy, tám người tu chân bị hắn làm bạo thể rồi cắn nuốt. Cao thủ Thiên Kích Phong điên cuồng hô lên: " Tất cả lui ra ! Tất cả lui ra !" Người tu chân đang vây công chật vật tán loạn ra chung quanh, trong lòng mỗi người đều hoảng sợ không thôi.
109 Cảnh Phong từng đi qua một chuyến, hắn cười nói: " Ta biết bọn họ đang ở nơi nào, ai, tiểu phong tử, chúng ta nhanh lên một chút. "Dọc theo đường đi Khô Độ và Không Hậu cũng không thèm quản tới Cảnh Phong, làm cho hắn buồn chán cực kỳ, hắn không khỏi hoài niệm thời gian cùng ở chung với mấy người Nạp Thiện.
110 Chín lão phu nhân này địa vị trong hoàng cung phi thường cao, chỉ cần nhìn thấy nữ thị vệ đối với họ có thái độ cung kính thì đã biết. Lão phu nhân cầm đầu nói: " Tiểu tử, đừng khẩn trương, chúng ta không có ác ý, chỉ là khảo nghiệm đơn giản, không cần phải đánh đánh giết giết.
111 Mị nhi vui vẻ bay ra, hóa thân thành một tiểu cô nương chừng mười ba, mười bốn tuổi đáp xuống đất. Sau đó Cảnh Phong chậm rãi đáp xuống, còn cách mặt đất khoảng ba, bốn thước thì hắn đột nhiên buông tay, Nạp Thiện hoảng hốt kêu lên một tiếng rớt xuống.
112 Triệu Hào và Hồng Thiêm thống lĩnh mọi người tìm đến nơi đây, bọn họ đáp xuống dưới chân ngọn núi, chờ đợi mấy người Lý Cường trở lại. Vẻ mặt Triệu Trì rất hưng phấn, rời nhà lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc có thể đi trở về.
113 Lý Cường kêu lên: " Phong tử, vậy mà ngươi cũng nói được sao? Cẩn thận đừng có đánh người bị thương đó !"Cảnh Phong cười to nói: " Đó là đương nhiên, ta không đánh thương hắn đâu, yên tâm đi, xem ta này !"Kỳ Quân Sát cũng không ngăn trở, cười cười đứng yên một bên quan sát.
114 Lý Cường kỳ quái cực kỳ, hỏi: " Người tu chân cũng có thể kết hôn a, sao đệ tử không biết?" Hắn nhân cơ hội nói sang vấn đề khác. Lăng Quân Nham cười nói: " Tiểu sư đệ không biết hay sao, người tu chân chẳng những có thể hợp tịch song tu, còn có thể sinh con, chỉ cần nguyện ý tự hao tổn trăm năm công lực là có thể.
115 Sau khi tới Thiên Đình Tinh, Lý Cường phát hiện, nơi này là sa mạc hoang vu, tòa Truyền Tống Trận ẩn trong đám loạn thạch rậm rạp, không chú ý thì rất khó phát hiện ra.
116 Mấy người phía sau Lôi Thiên Tiếu không dám dùng phi kiếm, chỉ là không ngừng dùng âm lôi. Âm lôi có hai loại, một là Thải Tập Âm Sát Khí luyện chế mà thành, chỉ cần đánh ra là được, còn một loại chỉ dùng chân nguyên lực của bản thân thông qua pháp môn tu luyện đặc thù ngưng luyện mà thành, có chút giống như Diệt Ma Thần Lôi của Lý Cường.
117 Vân Ngọc e ngại nói: " Hắn không biết chúng ta đang truy tung hắn. Tỷ, chúng ta đừng động tới hắn nữa, hay là đến Cố Tống quốc đi tìm hiểu tin tức của thần khí đi thôi, đuổi theo hắn để làm gì chứ?" Nàng thật sự không hiểu vì sao sư tỷ cứ nhất định đuổi theo Lý Cường.
118 Vân Ngọc uể oải ngồi trên một gốc cây đại thụ, phẩy tay nũng nịu cười nhẹ nói: " Tỷ a, tiểu muội đến bây giờ cũng không rõ vì sao tỷ cứ đuổi theo người ta không tha.
119 Mạc Hoài Viễn vẫn đi ở phía trước, không nói một câu nào với Lý Cường. Lý Cường vẫn hờ hững kể lại chuyện sau khi hai người chia tay. Mạc Hoài Viễn nghe được tin tức kinh người là phật tông đã rời khỏi thế giới này, hồi lâu hắn vẫn không nói gì, cuối cùng mới nói: " Ta và Phật tông cửu đại trưởng lão đều rất quen thuộc, không nghĩ tới bọn họ dĩ nhiên, cũng bằng vào uy lực của thần khí mà vượt qua được thế giới này, quả thật thần kỳ, làm cho người ta ước mơ a.
120 Một tiếng sét đánh vang lên thật lớn, trong tay Mạc Hoài Viễn đã cầm được tiên khí kỳ dị này. Lý Cường chú ý nhìn lại, đây là một viên luân khá lớn, ở giữa trung ương có khảm một bảo thạch màu đỏ diễm lệ cỡ móng tay cái, trên thân luân màu bạc có một đường chỉ xoay tròn kéo dài đến bên mép luân, ước chừng cỡ một ly, lóe lên ngũ thải tinh quang, có vẻ phi thường tinh xảo xinh đẹp.