21 Tiểu bàn tử Hầu Quyết được sủng ái mà lo sợ vươn móng vuốt nhỏ, dè dặt cầm ngón tay San Nương, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Đôi mắt San Nương chợt lóe lên, nàng chìa tay vốn ra hiệu cho hắn đi theo, thật không ngờ Tiểu bàn tử lại nắm tay nàng.
22 Lúc lái xe từ cửa hông chạy thẳng vào viện để xe ngựa, đã có nha hoàn và bà tử đứng đầy trong sân.
San Nương cũng không tự kỷ cho rằng những người này tới nghênh đón nàng, do đó nàng nghiêng đầu nhìn đại ca và tiểu đệ của mình.
23 Tiểu bàn tử không phòng bị, bị di nương của hắn ôm chặt, không khỏi chớp mắt nhìn San Nương.
Nhưng hắn chỉ thấy tỷ tỷ mình yên lặng lui về sau một bước, lại không nói gì thêm, nàng nhướng mày, lạnh lùng nhìn Mã di nương đang chặn đường.
24 Khi San Nương ló cái đầu ướt nhẹp ra khỏi thùng tắm bằng gỗ bách cao cỡ nửa người kia, Lý ma ma đang cầm khăn lông đi qua. Thấy thế, vội vội vàng vàng phủ khăn lông lên đầu nàng, quở trách: “Chẳng phải cô nương nói chỉ ngâm một chút sao? Sao lại nghịch ngợm như vậy? Nhìn đi, tóc ướt hết rồi, cẩn thận bị lạnh!”
San Nương cười cười, cũng không có trả lời.
25 Sáng sớm hôm sau, San Nương liền đến thỉnh an phu nhân.
San Nương vốn cho rằng, dù thế nào thì Mã ma ma cũng sẽ báo cáo phu nhân chuyện mấy ngày nay, thậm chí còn có thể nói lung tung vài câu về nàng, không ngờ phu nhân vừa nhìn thấy nàng liền cười khanh khách nói: “Lại nhìn trúng thứ gì ở chỗ ta nữa?” —— Rốt cuộc là bộ dáng cái gì cũng không biết.
26 Ngoại tổ phụ Trung Túc bá của Viên Trường Khanh tuy trong sách ghi chép về đia phương là quân nhân, nhưng được xưng là người đa mưu túc trí. Trung Túc bá có ba nam một nữ, trong đám con cháu chỉ có duy nhất một cháu ngoại là Viên Trường Khanh, tuổi còn nhỏ tâm tư đã cẩn trọng giống ông.
27 Vốn San Nương không muốn có bất kỳ liên quan nào với Lâm Như Trĩ, nhưng đống thiếp xin lỗi này khiến nàng không dễ bày tư thái kiêu ngạo với người ta.
28 Sau một trận mưa xuân, hàng cây xanh hai bên bờ sông Lạc Mai trông mướt mát hơn ba phần, hắt bóng xuống sông Lạc Mai như khối ngọc bích đang trôi lơ lửng.
29 Lại nói Ngũ lao gia Hầu Phong, mặc dù đã là nam tử trưởng thành ba mươi lăm tuổi với tâm trí thành thục, nhưng vẫn luôn làm theo ý mình, hành động thoải mái mang phong cách nghệ sĩ (dĩ nhiên, đây là cách nói của sau này).
30 Sau một khoảng thời gian, San Nương cảm thấy cuộc sống của nàng có thể dùng bốn chữ để khái quát, đó chính là: Năm tháng yên bình.
Hạ nhân trong phủ trải qua một trận hù dọa của nàng, hôm nay mỗi người đều rất ngoan ngoãn, có lỗi gì cũng không dám phạm trước mặt nàng.
31
32 Mặc dù San Nương ăn nói khéo léo nhưng lại không giỏi việc khuyên giải người khác, thấy nhũ mẫu cầu khẩn nhìn nàng, nét mặt hy vọng nàng mau quên màn vừa nãy đi, nàng không khỏi thở dài, thật sự không đành lòng tổn thương lòng tự tôn của nhũ mẫu, đành phải nuốt những lời muốn nói xuống.
33 Chỉ nghe San Nương khẽ nói: “Tiên sinh muốn ca ca ta xin lỗi cũng không có gì, nếu đúng thật do ca ca ta sai thì nên xin lỗi. Chẳng qua, bọn ta đến đây một lúc rồi, trừ tiếng mắng chửi ra, lại không có người nào cho bọn ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ đúng sai bọn ta không biết gì cả.
34 San Nương tiến lên quỳ gối thi lễ với tiên sinh, lại ngẩng đầu nói: “Tiên sinh xử phạt rất công bằng, chẳng qua còn hai chuyện hi vọng tiên sinh chủ trì công đạo lần nữa.
35 Hai huynh muội lên xe ngựa, còn chưa ngồi vững vàng thì Hầu Thụy đã hỏi: “Lúc nãy muội quay đầu nhìn tên họ Chu đó làm gì?”
San Nương ngừng một lát rồi cười đáp: “À, không có gì, đúng lúc nghe gã sai vặt ấy gọi hắn là Ngũ gia.
36 Đoàn người San Nương về đến nhà, vừa xuống xe ngựa liền có người tới báo lão gia tìm Quế Thúc.
San Nương còn đang do dự có nên bẩm báo chuyện của ca ca cho lão gia và phu nhân biết không, nhưng thấy Quế Thúc hình như không có ý này, nàng cũng không nhiều chuyện nữa.
37 San Nương và Diêu thị vừa vội vã chạy tới cổng, vừa nghe tiểu nha hoàn kể từ đầu đến cuối mọi chuyện.
Hóa ra, chuyện hôm nay là tiếp theo sự kiện hôm qua.
38 Khi San Nương đuổi đến viện lão gia, lão gia đã sớm vào thư phòng rồi.
Gã sai vặt A Phúc thấy đại cô nương chẳng kiêng kỵ gì muốn xông vào thư phòng, nhanh chóng bước lên định ngăn cản, không ngờ nửa đường bị Quế Thúc kéo lại.
39 Không thể không nói, San Nương thực sự điều chỉnh bản thân rất tốt, cho dù hôm nay bị vây dưới một mái hiên với tên oan gia kiếp trước kia, nàng vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh, ngoan ngoãn sắm vai thiếu nữ vị thành niên hơi xấu hổ, không chịu ngẩng đầu nhìn người ta.
40 Lại nói Viên Trường Khanh và Lâm Như Đình đang mạnh ai nấy thu thập thỏa đáng trong viện Hầu Thụy. Sau khi mời đại phu xem mạch xong, thấy đại phu muốn đến xem cho Hầu Quyết, ba người quyết định cùng đi thăm ông trời con kia.