21 Chương 19.
Cái cảm giác cần nhất một người vào một thời điểm, tại khoảnh khắc quan trọng nào ấy. . . mà họ lại đi lạnh nhạt, thờ ơ với mình. Lúc ấy, chỉ muốn phát điên :3
Thiên Yết được hai người nào ấy dìu từ cửa phòng vào tới tận giường lớn ấm áp.
22 Chương 20.
Tôi thích hoa Phong Lan. . . màu trắng hay màu tím, tôi đều thích.
Tôi thích Phượng Kim Ngưu, dù là của tôi hay không là của tôi, tôi đều thích !!!
Nắng phủ một màu nhạt nhạt xuống vạn vật sau cơn mưa phùn hồi sáng, dưới tia nắng người ta dễ nhận ra những hạt nước long lanh đọng trên phiến lá xanh trở nên lấp lánh hơn.
23 Chương 21.
Tôi đã được học rằng, hãy nói lời tạm biệt ngọt ngào với ai đó, bởi đó có thể là lần cuối cùng bạn gặp họ. Cuộc sống là một chuỗi những liên kết rắc rối, hôm nay gặp mặt chắc gì ngày mai thấy nhau nữa? Nếu bây giờ, tôi bảo.
24 Chương 22.
Có đôi khi, bạn chọn giữ khoảng cách với ai đó. Không phải là không còn quan tâm, không còn yêu thích người ta nữa. Mà bởi vì vốn dĩ biết rằng.
25 Chương 23.
Tuổi Thanh Xuân, giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa. . . thì bạn vẫn muốn đắm mình, trong cơn mưa ấy một lần nữa.
26 Chương 24.
Thế giới nếu chỉ có một mình thì chẳng có gì đáng sợ cả, vì đã quen với cô đơn.
Nhưng mà nếu thế giới kia bỗng đầy hơn, xong người ta đến rồi ra đi rất vội.
27 Ngoại truyện 3: Kim Ngưu và Bảo Bình
Ai trong đời cũng có những câu chuyện mà họ chỉ kể với riêng mình, những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng vì chưa có bắt đầu nên lúc ngừng lại, cũng khó có thể gọi là "Kết Thúc".
28 Chương 25.
Mấy đứa Kim Ngưu rất ít khi nói sốc người khác. Một khi đã nói thì sẽ móc xỉa tới khi nào đối thủ tức trào máu ra, mới thôi. . .
***
Có một nỗi buồn bực mà thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể tìm được lý do để giải thích hết.
29 Chương 26.
Nếu không có anh, có thể tôi sẽ học giỏi hơn.
Phòng của tôi sẽ ngăn nắp hơn.
Tôi cũng sẽ không Ế.
Nhưng. . .
Trái tim của tôi sẽ Trống Rỗng.
30 Chương 27.
Có một kiểu người như thế này. . . vĩnh viễn chỉ thích sống trong quá khứ. Lúc nào cũng bật mỗi một bài nhạc rồi nghe đi nghe lại cả ngày.
31 Chương 28.
Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ
P/S: Ahihi. . . Mị bị thích cái đoạn nhạc này trong mấy MV đám cưới, dễ thương gì đâu í =))) Khụ, tình hình là sắp tới bạn nhỏ chuẩn bị đi học thêm môn tiếng Hàn *ở Cầu Giấy - Hà Nội nhá, ai gần thì bọn mình nhận họ hàng đi :v* định sang bên Hàn Quốc gặp cái anh Song Tử trong truyền thuyết :v đùa đấy.
32 Chương 29.
Em có biết không? Yêu em, thật sự chẳng dễ dàng gì. Cần phải có thật nhiều dũng khí. . . có lẽ chính là ý trời đấy, anh có nhiều điều muốn nói tới vậy cơ mà cứ đứng trước mặt em là lại không thể cất thành lời.
33 Chương 30.
Có lẽ câu nói gây tổn thương nhất lúc này chính là: "Cậu. . . hãy tự lo cho bản thân mình tốt đi. "
***
Giữa hành lang dành cho sinh viên năm nhất, Phượng Kim Ngưu loạng choạng ôm chồng giấy tờ còn cao hơn cả tầm nhìn của nàng mà thẳng hướng bước về phía phòng NK&TN.
34 Chương 31
***
"Cậu muốn đến nhà Sư Tử không?"
"Hả?"
Phượng Kim Ngưu đang thu dọn sách vở, ngẩn ra trước câu hỏi của bạn cùng bàn một lúc rồi mới hỏi lại.
35 Chương 32.
***
"TaurusTiTi0505@gmail. com. . . . rốt cuộc cô trốn ở đâu rồi?"
Úp quyển sách đang đọc dang dở trên tay xuống bàn, Trịnh Song Tử chán nản tựa người ra sau ghế, lặng lẽ quan sát đám người đang đuổi theo trái bóng trên sân cỏ qua lớp kính trong suốt của lớp học.
36 Chương 33: Chạm vào nỗi nhớ.
***
Ngày 08 tháng 06 năm 2008.
Hôm ấy vừa hay trời rất oi bức, tiếng nô đùa vui vẻ của đám tiểu nhi đồng ở khoa nhi của bệnh viện Việt Đức tuy lớn nhưng chẳng thể áp bức lại giàn đồng ca mùa hạ của tụi ve sầu.
37 Chương 34.
***
Đưa tay lên chạm chạm cái sợi dây ruy băng màu đỏ sậm mà Bảo Bình Einstein dùng để cột tóc cho Phượng Kim Ngưu mấy hôm trước, tâm tình nàng bỗng vui vẻ lên hẳn, miệng còn cười cười khả ái nữa.
38 Chương 35.
***
Từ sau vụ mất nụ hôn đầu, Phượng Kim Ngưu dường như rất lạ. Nàng có thể mở lòng ra với tất cả mọi người, thân thiết hơn với Thiên Yết, Sư Tử và Bảo Bình nhưng tuyệt đối dùng mọi cách để tránh mặt bạn học người Hàn Quốc - Trịnh Song Tử.
39 Chương 36.
***
Daniel Einstein vào sân trước, Nhân Mã Sagitta và đồng đội của mình mặc đồng phục thi đấu màu đỏ rực rỡ, người nào người nấy tinh thần đều rất tốt.
40 Chương 37.
***
Phù thủy đánh rơi mặt nạ rồi. . . lớp phấn trang điểm ngụy trang bấy lâu nay của Phượng Kim Ngưu bị gió lạnh thổi bay hết rồi ư, liệu có ai thấy đằng sau lớp mặt nạ ấy là một cô gái mang dáng hình và tính cách như nào không?
"Làm tốt lắm, không ai được quyết định cuộc đời của mày ngoài bản thân mày.