41 Tô Lạc nhẹ nhàng bước vào tầng thứ ba.
Toàn bộ Tàng Bảo Các cũng chỉ có ba tầng, nếu không có ở tầng này, cũng không biết phải tìm ở đâu bây giờ.
Diện tích tầng thứ ba nhỏ hơn nhiều so với hai tầng bên dưới.
42 Khóe miệng Tô Lạc quyến rũ ra một vòng cười lạnh tà mị.
Tô Tĩnh Vũ, ngươi không phải oan uổng ta sao? Không phải vu oan ta sao? Vậy hãy để cho ngươi nhìn một cái cái gì gọi là chính thức oan uổng, cái gì gọi là chính thức vu oan!
Gậy ông đập lưng ông, chuyện này gần đây Tô Lạc làm vô cùng quen thuộc.
43 Nàng có thể dễ dàng bị lừa gạt, nhưng vị Tô phu nhân kia chưa chắc gạt nổi rồi, cho nên Tô Lạc đành ra tay trước để chiếm ưu thế, giết Quế ma ma là xong hết mọi chuyện.
44 Tô Tử An không biết Tô Lạc đã chạy trốn, giờ phút này hắn muốn đi vào Tàng Bảo Các.
Nhưng mà, thời điểm hắn chứng kiến cái xiềng xích treo trên khung cửa, sắc mặt lập tức trở nên phi thường khó coi.
45 "Là của. . . Là của. . . " Hộ vệ có chút không dám nói thật, nếu như oan uổng cho đại thiếu gia, đây chẳng phải là. . . Giờ phút này hắn có chút hối hận muốn tát chính mình một cái , vừa rồi nếu không nhiều lời thì tốt rồi.
46 Tô Bác Vũ nhìn Tô Tĩnh Vũ lạnh như băng, âm thanh lạnh lùng nói, "Đi vào tìm!"
"Phụ thân đại nhân!" vẻ mặt Tô Tĩnh Vũ mờ mịt, không biết làm sao. Cái gì Thiên Linh Thủy, cái gì tàng bảo đồ, hắn hoàn toàn không biết rõ tình hình được không?
"Người tới, bắt đầu tra từ Tô Tĩnh Vũ !" sắc mặt Tô Bác Vũ tái nhợt, không một điểm lưu tình.
47 Đây là cái gì?" Tô Tử An cố nén đau khổ, hắn đem khối ngọc bội Tử ngư ném cho hắn.
"Ngọc bội Tử ngư?"
"Đây chính là của ngươi phải không ?" Hai mắt Tô Tử An âm trầm, bất trụ mà cười lạnh, nhìn hai chân Tô Tĩnh Vũ run lên.
48 "Cũng không phải cố ý tìm, nó giấu ở bên trong hộp đựng Thiên Linh Thủy, ta vốn muốn để luôn hộp vu oan cho Tô Tĩnh Vũ, nhưng nhìn đến cái tờ giấy này, thì rút ra , miễn tiện nghi cho Tô Tĩnh Vũ.
49 "Nói sau, còn có ba mảnh ghép khác của tàng bảo đồ, cũng không biết đang ở nơi nào. " Nam Cung Lưu Vân im lặng nhìn Tô Lạc, "Ngươi nha đầu này, vận khí thật sự là quá tốt.
50
Khóe miệng Tô Lạc quyến rũ ra một vòng độ cong châm chọc: "Ngày đó sự tình ở ao hoa sen? Ah, Tam tỷ tỷ, ngươi nói là ngày ấy rơi vào ao hoa sen lại đột nhiên gặp đại hỏa, kết quả lại nhảy vào lần nữa, cuối cùng lại bị người ném đi lên, tại trước mặt vô số thế gia đệ tử sao?"
"Ngươi —— ngươi quả nhiên nhìn thấy!" Tô Vãn tức giận đến thét lên!
"Đúng vậy a, ta còn quang minh chính đại nhìn, thì sao nào, Tam tỷ tỷ, ngươi làm được còn sợ người khác xem.
51
“Ngươi…”Tô Vãn môi cắn run rẩy , phục hồi lại tinh thần , trong mắt tràn đầy giận dữ và khó tin: “ Ngươi lại dám đánh ta !”
Tô Lạc tỏ ra vô tội khoát tay : “ Trên đời này sao lại có người ngu xuẩn như ngươi ? Rõ ràng là bị đánh , mà còn mạnh miệng hỏi, ngươi vậy mà đánh ta?”.
52 Tử Ô mặt lạnh đáp ứng một tiếng, ánh mắt của hắn rơi xuống trên mặt Tô Vãn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, có chút chán ghét lườm qua, cuối cùng lên tiếng mà đi.
53 Nguồn nhảy chương mời các bạn xem tiếp
54 Nam Cung Lưu Vân cúi đầu, tuấn nhan như một loại bạch ngọc sáng bóng gần như nước trong hồ, hắn mập mờ mà phủ xuống nhiệt khí tại chỗ mẫn cảm bên lỗ tai nàng.