141
Edit: Linhlady
"Khụ khụ khụ. . . . . . "
"Ta không cười, ta tuyệt đối không cười! Ha ha ha ha!"
"Nhịn xuống không cười —— nhịn không được —— uông một tiếng liền cười!"
"Cho nên, tiểu Quả Quả quả nhiên vẫn ngốc như vậy!"
"Thật muốn cạy đầu tiểu Quả Quả ra, xem cô ấy suy nghĩ cái gì.
142
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả thấy phòng phòng phát sóng trực tiếp không ai có thể trả lời cô, đầu chó gục xuống, không nói chuyện nữa.
143
Edit: Linhlady
Bạch Hiên nhắm mắt lại, chậm rãi lâm vào giấc ngủ.
Vốn cho rằng rất nhanh hắn có thể ngủ, vì theo thói quen thường ngày, hắn rất dễ ngủ, gần như chỉ cần đặt đầu lên gối là ngủ ngay.
144
Edit: Linhlady
"Cái hắt xì này của tiểu Quả Quả. . . . . . Quả thực quá đúng lúc! Emma! Cốt truyện quá xuất sắc!"
"Ta cảm thấy giờ phút này nội tâm Đào Ngải Linh sắp hỏng mất.
145
Edit: Linhlady
Bạch Hiên cảm giác được đầu lưỡi Đào Ngải Linh tiến vào, toàn bộ thân thể trở nên cứng ngắc.
Đầu lưỡi Đào Ngải Linh cuốn lấy lưỡi hắn bay múa, hắn chỉ có thể vụng về đáp lại tiết tấu của cô ấy.
146
Edit: Linhlady
Đào Ngải Linh cuối cùng vẫn lựa chọn không xuống tay, cô ấy yêu hắn, cuối cùng luyến tiếc làm hắn bị tổn thương.
Đào Ngải Linh từ trên người Bạch Hiên xuống dưới, giúp hắn đắp lại chăn, một mình ngồi ở trên ghế.
147
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả tưởng tượng thì tốt đẹp, sau khi ra ngoài tìm được Đào Ngải Linh, đưa cô ấy đến chỗ Bạch Hiên, để cho hai người tự do phát triển tình cảm.
148
Edit: Linhlady
Đào Ngải Linh từ chỗ Mạc Vân Quả biết được Bạch Hiên đã xảy ra chuyện, sốt ruột hoảng hốt chạy tới Bạch gia.
Khi Đào Ngải Linh vội vã mở cửa, nhìn thấy hắn an an tĩnh tĩnh ngồi đó, làm gì có bộ dáng không khỏe?
Đào Ngải Linh khó hiểu nhìn về phía Mạc Vân Quả trong ngực, lại phát hiện chó con ngáp một cái, nhìn dáng vẻ hẳn là mệt nhọc.
149
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Đào Ngải Linh.
150
Edit: Linhlady
Thời điểm mosaic dài dòng cuối cùng cũng biến mất, mọi người đều rơi vào trạng thái run bần bật, rõ ràng là thời điểm tốt nhất.
151
Edit: Linhlady
Đào Ngải Linh sửng sốt, bất tri bất giác cũng nở nụ cười theo.
Cảm giác như vậy, thật tốt. . . . . .
Đào Ngải Linh dùng sức ôm chặt Bạch Hiên, hận không thể đem hắn hòa tan vào thân thể mình.
152
Edit: Linhlady
Tuy rằng biết Mạc Vân Quả có chút cổ quái, nhưng Đào Ngải Linh nghĩ nó không làm Bạch Hiên tổn thương, cũng không cố chấp tìm hiểu.
153
Phiên ngoại Đào Ngải Linh
Edit: Linhlady
Khi tôi phát hiện ra chó nhỏ đã biến mất, khi đó thời gian cách tôi đã cùng anh ấy công bố tình yêu đã mấy ngày.
154
Edit: Linhlady
Trong không gian u ám, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng trở về bộ dáng nhân loại.
Ngay từ đầu cô còn có vài thói quen, nhưng sau nhìn bàn tay trắng nõn của mình, cô cũng xác định mình đã trở về làm người.
155
Edit: Linhlady
Tuy rằng Mạc Vân Quả không muốn tiếp thu sự thật này, nhưng tất cả đều đã thành kết cục đã định, cho dù cô có bao nhiêu không muốn, cũng thành như bây giờ.
156
Edit: Linhlady
"Ai da uy, eo của ta a!" Thanh âm gì nua lại vang lên, lúc này đây, rõ ràng thêm một tia thống khổ.
"Ai, cây nhỏ, ngươi chừng nào thì mới có thể lớn lên a? Nói như vậy, có thể giúp ta chia sẻ một ít thẻ nhân duyên này đó.
157
Edit: Linhlady
Lúc này đã là buổi tối, không có người chú ý tới động tĩnh bên này.
Trong không gian chỉ còn lại âm thanh già nua vui vẻ của cây đại thụ.
158
Edit: Linhlady
Bởi vì đối với hôm nay thực vừa lòng, cho nên buổi tối đối với chuyện cây đại thụ dong dài, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng chịu đáp lại.
159
Edit: Linhlady
Thời gian trôi qua thật mau, ngày hôm sau, trong phòng phát sóng trực tiếp người dùng "Ta là một nhà khoa học" đem thuốc sinh trưởng đánh thưởng cho Mạc Vân Quả.
160
Edit: Linhlady
"Hắc! Tiểu gia hỏa, đêm nay gió cũng thật lớn a!"
"Ngươi nói, nếu tia sét đáng trúng chúng ta, vậy có chết không nhỉ?"
"Ai? Ta chưa từng bị sét đánh bao giờ, nghĩ lại cả đời này, bị sét đánh chết giống như cũng không tồi.