321 Đế Minh tiến vào gian phòng của Hiên Viên Duật, người mới vừa đi tới trước giường, đã bị một vầng sáng màu tím mạnh bắn ngược trở về.
Y nhanh chóng ổn định bước chân, mắt khẽ nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vầng sáng màu tím bắn ra từ người Hiên Viên Duật.
322 Sau khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc nam tử nằm trong quan tài bằng thủy *** đen cũng có động tĩnh. Đôi mắt khép kín hơi khẽ rung động, rồi vụt mở to ra, để lộ con ngươi tà ác lạnh lẽo.
323 Trong Đại điện, Huyền Bạch trưởng lão cùng chúng đệ tử cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại đang dao động, rối rít nhìn về phía cửa.
Liền trông thấy Đế Minh mặc một thân áo choàng đen hoa lệ, nắm tay Âm Tế Thiên, nện bước trầm ổn, bước ngang qua chính giữa đông đảo các đệ tử đang ngồi dưới đất.
324 Đế Minh tựa như bố thí mà khẽ liếc qua Tư Đồ Túc.
Lúc Tư Đồ Túc đối diện với ánh mắt đáng sợ của Đế Minh, lập tức hết cả hồn vía. Quả thật người này có dung mạo giống Bắc Minh y đúc, thế nhưng cũng có phần không giống Bắc Minh.
325 Thời điểm Đế Minh buông Âm Tế Thiên ra, bọn họ đã đi tới Hàn Thiên thành, phụ cận Thuần Trần phái.
Hàn Thiên thành là một tòa thành lớn của Bắc Bộ, là một trong những thương trường lớn mà các đại gia tộc dùng để giao dịch mua bán.
326 Mọi người đều đổ dồn mắt về phía Đế Minh. Âm Tế Thiên cho rằng Đế Minh sẽ chẳng thèm phản ứng lại lời Yêu quái lão tổ nói, nên vội quay sang cười cười với bà.
327 Tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không nói cho bọn họ biết, đồ vật trên bàn đều là do Đế Minh luyện chế ra: “Hôm qua, Minh đánh nát bức tượng đá rơi từ Thần giới xuống Tu Chân giới ấy.
328 Âm Tế Thiên nhìn cảnh sắc xung quanh chỉ tíc tắc đã trở thành màn giường của khách ***, không khỏi trợn mắt bất đắc dĩ.
Nam nhân bị nghẹn cả vạn năm, quả thật tính tình rất cấp bách.
329 Thân là nam nhân của Âm Tế Thiên, sao Đế Minh lại không hiểu nụ cười của thiếu niên là có ý gì!
Đôi mắt lạnh băng thoáng hiện lên ý cười cưng chiều, giống hộ hoa sứ giả mà đứng bên cạnh, mặc cho thiếu niên đùa nghịch.
330 Chẳng biết đã qua bao lâu, sắc trời bỗng đột nhiên tối sầm lại.
Tức khắc, bắt đầu có tiếng sấm đì đùng. Cả không trung đều kéo đầy mây đen, kèm theo đó là âm thanh ‘Xẹt xẹt xẹt xẹt’.
331 Mọi người chăm chú nhìn vào Ly Trĩ lão tổ.
Khuôn mặt Ly Trĩ lão tổ đột nhiên trở nên vặn vẹo, làn da bắt đầu co rúm lại, nom xem rất kinh khủng!
Ngàn Đạo cùng chúng đệ tử Yêu tu thấy Ly Trĩ lão tổ tự dưng bất động, vội hỏi: “Lão tổ! Lão tổ! Ngài không có việc gì chứ?”
Ly Trĩ lão tổ thống khổ bưng chặt lấy cái đầu đau đớn đến muốn nổ tung kia, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, gắt gao trừng Âm Tế Thiên đang được Đế Minh ôm vào trong ngực.
332 Đế Duật nhẹ hạ xuống, đè vào trên người Âm Tế Thiên.
Y đưa tay, dịu dàng vén những sợi tóc tán loạn trên mặt của thiếu niên ra, rồi cúi đầu khe khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, nỉ non nói:
“Cuối cùng thì ta cũng tìm được ngươi! Thái tử phi của ta!”
Âm Tế Thiên cực ghét nụ hôn của Đế Duật, cho nên mày liền nhàu nhíu lại, trầm giọng quát:
“Đế Duật! Ngươi thừa biết rằng ta không thích ngươi, hơn nữa chúng ta cũng không thể ở cùng với nhau.
333 Bắc Vũ Hoành tựa như mất hết sinh lực, đầu vai dập xuống đất, không biết nên trả lời Bắc Vũ Phong thế nào, đành phải lắc lắc đầu.
Từ khi Bắc Minh tìm lại được một hồn kia, y liền thay đổi.
334 Đế Minh và Huyết Hồn đều quay đầu nhìn về phía Minh Vương:
“Tế Thiên đã dặn ngươi làm cái gì?”
Minh Vương cũng không dám vòng vo, nói thẳng: “Vạn năm trước, chắc rằng Vương Hậu đã tính trước được chuyện Tiên yêu thú ở Tiên giới sẽ trở thành nô lệ ở Minh Ngục.
335 “Không phải!”
Âm Tế Thiên chẳng muốn nhiều lời với Thanh Liên, nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.
Bên tai, truyền đến câu hỏi mang theo vẻ rầu rĩ của Thanh Liên: “Nếu ta không cứu được Âm đạo hữu.
336 Người Thanh Liên càng lúc càng đau, hắn cố nén không cho mình ngất đi, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thần Hồn Thú:
“Đúng là ta muốn cứu bạn!”
“Ngươi…”
Thần Hồn Thú bên phải nhanh tay ngăn lại Thần Hồn Thú bên trái đang có ý định lấy ba chĩa xiên Thanh Liên:
“Nếu ngươi trộm Yêu đan không phải vì hút tu vi trong đó để tăng cường năng lực bản thân, vậy chẳng lẽ ngươi muốn dùng Yêu đan để đổi lấy bạn của ngươi? Hoặc là cho bạn của ngươi hút tu vi trong Yêu đan!”
Nếu không phải trên người hắn có khí vị của Vạn Yêu Chi Tổ, gã cũng chẳng rỗi hơi mà đi trò chuyện với tên trộm Yêu đan này.
337 Âm Tế Thiên nằm im không nhúc nhích trên giường suốt mấy canh giờ liền, thẳng đến đêm khuya, Đế Duật mới từ bên ngoài trở về.
“Ngươi có thể cởi bỏ phong ấn ở tay chân ta không? Ta nằm như vậy hết sức khó chịu, toàn thân đều cứng ngắc hết rồi!”
Đế Duật phảng phất như không nghe thấy, miệng mỉm cười ngồi vào bên giường: “Sau khi trở về cung, có thể nhìn thấy ngươi, thật tốt!”
Y khom lưng xuống, cúi đầu hướng tới đôi môi đỏ mọng ướt át của Âm Tế Thiên hôn lên, tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi tiếng vào trong quần áo của thiếu niên.
338 Ba cung nữ đó chỉ muốn thử xem hỷ phục có vừa người Âm Tế Thiên hay không thôi. Sau khi biết đã vừa vặn, không cần sửa gì thêm, bọn họ liền lập tức rời đi ngay.
339 Âm Tế Thiên nhìn bọn cung nữ mất hồn, nụ cười trên khóe miệng càng tươi hơn, hỏi lại một lần nữa: “Ta đẹp không?”
Giọng nói của hắn tựa hồ mang theo ma lực, khiến biểu tình của tất cả các cung nữ trở nên cực kỳ đờ đẫn.
340 Đế Duật ngẩng đầu, đập vào mắt là một đạo sấm sét màu tím ánh kim rất lớn bổ xuống tới, ầm một tiếng, rung chuyển cả đất trời. Ngay sau đó, chúng Thần tướng đứng xa mười trượng kia đều kêu lên thảm thiết, ngã roạt ra hết.