1841 Nhất thời tầng tầng sóng quang nối tiếp nhau từ trong trận kỳ dập dềnh tỏa ra, sau đó giao thoa hình thành một khối quang cầu thật lớn, đem cả đám Phi Linh nhân ở đây bao phủ vào trong, thoạt nhìn năng lực phòng ngự xác thực không kém.
1842 Lúc này Hàn Lập biến thành thanh hồng đã cách đám Phi Linh nhân hơn mấy nghìn dặm, trên mặt lại lộ vẻ trầm ngâm. Vừa rồi từ trong miệng nữ tử Ngũ Sắc tộc, hắn đã rõ ràng thời gian gần đây Phi Linh tộc có những biến hóa lớn.
1843 Hàn Lập cùng đám trưởng lão theo Kim Duyệt đến một tòa cung điện cực lớn trong Thánh Thành. Sau khi phân chủ khách ngồi xuống. Kim Duyệt phân phó một tiếng, lập tức có mấy thị nữ tuổi trẻ từ ngoài điện đi vào, dâng các loại linh trà linh quả bày biện ra trên các bàn.
1844 "Tiến vào Địa Uyên?" Kim Duyệt nghe vậy, bỗng nhiên cả kinh. "Sao, Kim đạo hữu cảm thấy điều kiện này khó khăn sao? Địa Uyên hiện giờ không phải là do Phi linh tộc chiếm cứ sao, đạo hữu đưa ta vào hẳn là một chuyện khá dễ dàng.
1845 "Về điểm này thì đạo hữu cứ yên tâm, trên phương diện biến ảo ẩn dấu, tại hạ còn có chút tự tin. Trừ phi gặp phải tiền bối Đại Thừa kỳ quý tộc, còn không bí thuật tra xét đối với Hàn mỗ cũng vô dụng" Hàn Lập tự tin nói.
1846 Vì thế nam tử mặc thanh giáp vung một tay lên, lập tức trong đám thị vệ liền có một số người đi ra, sau đó linh quang chợt lóe trên tay, hiện ra một tấm mộc bài màu tím nhạt.
1847 Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất đương nhiên hung hiểm hơn rất nhiều, nhưng trong mắt đám người Hàn Lập vẫn không đáng nhắc tới. Xem xét địa đồ và xác định xong vị trí cần phải đến, thì đám người Hàn Lập liền một đường phi hành.
1848 Kim Duyệt thấy tình hình như vậy, khóe mắt khẽ chớp, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng. Nhưng một khắc sau đó thần sắc nàng bỗng nhiên biến đổi, quát một tiếng chói tai: "Người nào núp ở kia, đi ra cho ta!"Vừa dứt lời, một bàn tay không mảy may có một dấu hiệu báo trước từ trong tay áo nàng bắn ra, bất ngờ chụp vào trong hư không gần đó.
1849 Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, thân hình trở nên mơ hồ. Hơn mười sợi ngân tơ bỗng nhiên chớp lên, xuyên thủng qua thân ảnh hắn nhưng lại giống như xuyên qua hư ảnh.
1850 Hàn Lập tận mắt thấy cảnh này thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Ngư điếm chủ không chỉ phóng xuất ngũ sắc thần quang lợi hại vô cùng, bây giờ thân thể cùng pháp tướng Khổng Tước hợp hai làm một, tu vi trực tiếp bạo tăng lên hai cấp.
1851 Hàn Lập khẽ động, ánh mắt chợt lóe rốt cuộc cũng thấy rõ ràng tình cảnh bên trong hố to phía dưới. Chỉ thấy Ngũ Sắc Khổng Tước nằm thẳng, móng vuốt hướng lên trời, tuy rằng linh vũ trên người hỗn độn, bộ dáng tựa hồ bị trảm rụng không ít, nhưng rõ ràng vẫn chưa thực sự tổn hại quá lớn.
1852 Trong nháy mắt pháp trận cực lớn diện tích cả nghìn trượng va chạm vào lốc xoáy kim sắc. Nhất thời từng vòng sóng cuộn nhộn nhạo tỏa ra bốn phía, ở trung tâm thì càng chấn động kịch liệt, tựa hồ trong khoảnh khắc như muốn vỡ vụn.
1853 Khi hắc quang vừa thoát ra, sau một khắc Linh Thú Hoàn liền bị trăm đạo điện hồ xuyên thủng mà qua, trong nháy mắt liền bạo liệt vỡ ra. Một đoàn hắc khí bỗng nhiên hiện thân ở bên trong lôi quang.
1854 Hai cánh tay Cự Viên đột nhiên chợt lóe ra một vòng kim quang to lớn, tiếp theo chợt vung ra, lại đem hai tòa cực sơn như một loại ám khí ném ra ngoài.
1855 "Rời nhất giới này là ý gì? Chẳng lẽ chính là… " Hàn Lập trợn tròn mắt, kinh nghi bất định hỏi. "Chủ nhân đoán không sai! Vốn là lúc ở Ma Kim Sơn Mạch, sau khi thôn phệ một tia thần niệm của Thiên Ngoại Ma Quân thì bên trong nội thể ta đã có biến hóa long trời lở đất, mơ hồ cảm ứng được sự hấp dẫn của một giới diện khác.
1856 "Hàn huynh nếu chỉ vì thế mà đến thì chỉ e sẽ gặp một chút trắc trở. " Nguyên Dao khẽ thở dài một hơi, trả lời yếu ớt. "Nguyên cô nương, lời này là ý gì, chẳng lẽ Khương tiền bối đã đổi ý!" Hàn Lập nghe xong, trong lòng cả kinh.
1857 "Sự tình đã như vậy, đương nhiên vãn bối không dám trách gì tiền bối. Vãn bối sẽ đợi một thời gian nhưng không biết lúc nào mới có thể có tin tức xác thực!"Hàn Lập nghe Thanh Nguyên Tử sẽ nói như thế, xem ra đối phương có vài phần đáng kính trọng, sau khi trầm ngâm một chút liền cung kính đáp.
1858 "Nơi ở của vị tiền bối này tựa hồ có phần độc đáo a!" Hàn Lập nhìn hòn đảo tỏa ra ánh sáng vàng kim chói mắt, có chút ngạc nhiên mở miệng. "Hắc hắc, đây chính là sở thích cổ quái của y mà thôi, Hàn tiểu hữu gặp y thì tự nhiên biết nguyên do trong đó.
1859 Nghe câu trả lời của Thanh Nguyên Tử, ánh mắt Kim Diễm Hậu chớp động, lâm vào trầm tư tựa hồ đã bị thuyết phục phần nào. Hàn Lập nghe được cái tên "Kim Cương Diệt Ma thần lôi" thì trên mặt cũng hiện vẻ khác lạ.
1860 Nghe câu này, Kim Diễm Hậu và Thanh Nguyên Tử liếc nhau một cái lộ ra nụ cười khổ. Ngay cả Hàn Lập nghe xong cũng mở to mắt, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.