41 Anh lái xe đến một nhà hàng Nhật – nơi mà trước đây Khắc Long cũng dẫn tôi đến một lần. Thế nên lúc mới bước vào, tôi hơi ngần ngừ. - Sao vậy em? Không thích ăn đồ Nhật à?Tôi nhíu mày, nhìn vào phòng Hoa Mai – đó là phòng trước đây tôi và Khắc Long đã từng ngồi ăn.
42 Triệu Văn chở tôi về thay đồ, sau đó chúng tôi lại “chạy ù té” tới buổi khai trương khách sạn. - Anh đi gì mà như ma đuổi vậy? – Tôi ré lên. – Đến Khắc Long còn chưa dám chạy nhanh đến thế!- Những lúc này, em thấy được tác dụng của dây an toàn chưa? – Nói rồi, như chợt nhớ đến chữ “Khắc Long”, anh tỏ ra chẳng hài lòng.
43 Chỉ có thể là anh. . . Bước xuống từng bậc cầu thang, tôi vẫn không bị té. Hỏi có kì cục không cơ chứ? Té mới lạ, còn không té là chuyện thường. Nhưng bây giờ, tôi phải khẳng định điều đó để tự chứng minh rằng mình đã khoẻ lại.
44 “Tại sao đã là của nhau, mà không nhận ra là của nhau?Tại sao đã không là của nhau, mà cứ ngộ nhận là của nhau?”Tôi ngồi giữa ghế đá công viên. Khắc Long đã nhận ra giọng nói của tôi, cũng đã biết tôi đang ở nơi này, nhưng liệu anh có đến hay không?Trong bộ váy dài phủ cả mặt đất nhưng lại hờ hững bờ vai trần, tôi thấy lạnh lẽo ghê gớm.
45 - Hahaha. Ai biểu anh ngốc chứ? Tự dưng chưa ai nói đã đề nghị cõng người ta làm chi! – Tôi cười phá lên, nụ cười tươi tắn, hồn nhiên như trẻ thơ, tuyệt nhiên không có chút giấu giếm.
46 Rời khỏi tiệm bánh cuốn, chúng tôi quyết định đi kiếm món nước gì uống át. Trời trưa oi bức, nóng quá mà!- Em thích uống gì? – Khắc Long khoác vai tôi, hỏi.
47 Tình chỉ đẹp khi còn dang dở?!Minh Trúc. Bỗng dưng, tôi có cảm giác như có một nỗi đau nào đó đang đè nặng lên bản thân mình. Không phải là nỗi đau, mà là sự lo lắng, bồn chồn, như thể sắp có chuyện gì không hay xảy ra ấy.
48 Ông trời khóc. Ông trời nạt nộÔng trời gào thét. Mưa…Sấm…Chớp…Và lạnh giá. Thật cô quạnh!Tôi không còn để ý cả cơ thể mình đang thấm đẫm nước mưa nữa.