61 Toàn thân cô run rẩy, cánh tay cũng run lẩy bẩy, cho nên con dao trong tay cũng theo đó mà vô ý phá vỡ động mạch trên cổ của cô, máu tươi theo vết dao cứa, động phách kinh tâm thánh thót chảy xuống.
62 Thương thế của Duẫn Nặc không đáng ngại, chỉ cần cầm máu là không có vấn đề gì, tuy nhiên bác sĩ cũng đã dặn, đợi sau khi cô tỉnh lại, nên giảm bớt nói chuyện, dù sao vùng thương tổn là ở cổ, lúc nói chuyện sẽ làm iệngvết thương nứt ra.
63 Lúc Duẫn Nặc tỉnh lại, đã là xế chiều của ngày hôm sau. Mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Mạc, anh ngồi ở bên giường, đôi mày chau lại, thần sắc ảm đạm, mặt không lộ chút ánh sáng nào.
64 "Con nghi ngờ đó chính là con của Tần Mạc, chứ không phải là con của anh cả đâu. ""Chát!"Duẫn Nặc vừa nói xong, ngay sau đó, liền bị mẹ mình hung hăng tát một cái lên mặt.
65 Lúc Duẫn Nặc ngất đi, người ôm lấy cô không phải là Tần mạc, mà lại là Lục Tiêu Triết. Nhìn vào gương mặt sưng đỏ của cô, tim anh như cứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ mình nói gay gắt: "Mẹ, tại sao lại đánh em ấy? Không nhìn thấy cổ của em ấy đang bị thương sao?"Triệu Thục Hoa lạnh lùng liếc nhìn sang, sau đó vẫn ngồi yên ở trên ghế không lên tiếng.
66 "Sáng sớm ngày mai, Lục Chấn Thiên cũng sẽ bị bức từ chức, không đến một tuần, Lục Vân Kỳ sẽ phải tuyên bố phá sản Lục thị, Jo, một chiêu này của chúng ta thật đủ ngoan độc.
67 "Em đang ở đâu đây?""Ở nhà của anh hai, em cứ yên tâm, sẽ không có người nào làm cho tổn thương em nữa. "Nhà của anh hai?Duẫn Nặc đưa mắt nhìn ra chung quanh, cảm giác tất cả đều cực kỳ xa lạ, đầu vẫn còn hơi váng vất, cô tựa vào thành giường, yên lặng không nói.
68 Không một ai hoan nghênh cô?Nghe anh hai nói những lời kia, toàn thân như bị từng cây kim sắc đâm vào, đâm thật sâu khiến lòng của cô thủng lỗ chỗ thành trăm mảnh.
69 Lúc Tần Mạc quay trở lại nhà họ Lục, tìm mãi cũng không thấy bong dáng của Duẫn Nặc, lập tức lái xe như bay về nhà của bọn họ, nhưng vẫn không thấy cô đâu cả.
70 Tần Mạc ôm Duẫn Nặc gọi mấy tiếng, nhưng chút dấu hiệu sinh mạng cũng không có, liền lảo đảo từng bước, ngã ngồi xuống ghế. Anh thật không ngờ, cô lại nghĩ quẩn như vậy, chẳng lẽ cô cứ im hơi lặng tiếng rời bỏ anh đi như thế sao?Không!Tần Mạc không cam lòng, nắm lấy tay cô tiếp tục rầm rì: “Lục Duẫn Nạc, không phải em muốn ly hôn sao? Được, vậy em với anh liền ly hôn đi, Duẫn Nặc!”Lục Tiêu Triết ở bên cạnh nghe thấy thế khổ sở cười một tiếng, lau đi nước mắt còn vương trên mặt, sau đó đứng dậy, túm lấy Tần Mạc hung hăng nện cho anh một quyền.
71 Tần Mạc bế Duẫn Nặc đang mơ mơ màng màng đặt xuống giường, rồi lấy chăn đắp cho cô, sau đó phân phó người giúp việc: “Mau đi, chị mau nấu chút cháo loãng mang tới đây.
72 Văn Tịch bê bát cháo đi lên lầu, rồi đưa cho Tần Mạc. Tần Mạc nhìn cô ta một cái, cũng không suy nghĩ nhiều, nhận lấy bát cháo khuấy đều lên cho đỡ nóng, sau đó múc một thìa thổi nguội đưa lên miệng Duẫn Nặc.
73 Tần Mạc chở Duẫn Nặc đến bệnh viện, sau khi làm các xét nghiệm kiểm tra, bác sĩ liền thông báo hiện tại cô đã hoàn toàn bình thường, thật đúng là kỳ tích.
74 “Duẫn Nặc!”, anh lên tiếng cắt ngang lời của cô:”Thời gian có thể thay đổi hết tất cả, ít nhất, hiện tại ở trong lòng anh đã xem em là vợ của mình. ”Hiện tại, anh đã thật sự xem cô như là một người vợ thật sự?Chỉ bây giờ mới có cảm giác đó sao? Vậy thì trước kia, anh chưa từng coi cô là vợ của mình sao?Trong lòng Duẫn Nặc thấy rất chua, rất khổ sở, rất chát, trăm vị cùng nhau ập đến, không nói được, cũng không thể nói rõ.
75 Còn có anh ở bên cạnh em. Chỉ một câu nói cực kỳ bình thường, nhưng nghe lọt vào tai Duẫn Nặc lại dâng lên nỗi xúc động không nói ra lời. Vì tâm trạng đang rất xúc động, nên cô cũng không để ý đến bất cứ điều gì, đưa hai tay ôm chặt lấy anh.
76 Nửa giờ sau, xe của Tần Mạc, đã vững vàng dừng trước cửa nhà họ Lục. Giờ phút này tứ bề bốn bên xung quanh ngôi biệt thự toàn người là người, trước cửa chính là một đống kí giả, cùng thật nhiều dáng giơ bảng hiệu trên tay, nội dung ở trên đó chính là yêu cầu nhà họ Lục mau mau trả nợ.
77 Nghe Tần Mạc nói ra những lời kia, tất cả mọi thành viên trong nhà họ Lục liền choáng váng, chẳng khác gì vừa bị đánh một đòn cảnh cáo. Nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Văn Tịch.
78 Nhìn một nam một nữ trước mắt, một xướng một họa, khiến cả nhà họ Lục bọn họ phải xoay mòng mòng. Lục Chấn Thiên đau đớn không thể tả, chỉ hận bản thân mình già rồi nên hồ đồ, mới rơi vào bẫy của Tần Mạc.
79 Tôi nguyền rủa anh suốt đời này sẽ không có được hạnh phúc. Nghe Duẫn Nặc nói những lời này, nhìn theo bóng lưng của cô đỡ Triệu Thục Hoa đi xa, không biết thế nào, tim của Tần Mạc phảng phất như bị dao sắc xẹt qua, đau đến khó chịu.
80 Duẫn Nặc rời khỏi bệnh viện, biện pháp duy nhất bây giờ chính là đi tìm Lục Tiêu Triết. Cô biết, ở ngoại ô anh hai còn có một căn nhà nhỏ, sau khi tìm được anh, thì vấn đề chỗ ở của cô và mẹ còn có anh ba nữa liền được giải quyết.