41 Duẫn Nặc theo Tần Mạc trở lại biệt thự gần bờ biển, trong lòng buồn buồn không vui, có vẻ như rất khó chịu. Cô không hiểu nguyên nhân nào khiến cho Tần Mạc làm như thế, càng đoán không ra trong lòng anh ta là nghĩ cái gì? Nhất là dáng vẻ cười nói dịu dàng kia, càng làm cho cô hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.
42 Rời khỏi Duẫn Nặc, Tần Mạc liền tiến về phía con ngõ tối tăm, thấy Vãn Tịch đang dựa lên vách tường nôn mửa, anh đi lên trước, đưa cho khăn giấy cho cô ta.
43 "Em biết, anh sẽ không bỏ em lại mà, Mạc, ôm em về nhà, trở về ngôi nhà thuộc về chúng ta. "Ngôi nhà của bọn họ? Tần Mạc thầm cười lạnh, hai người bọn họ, còn có nhà sao?Anh không có để ý tới lời của Vãn Tịch, trực tiếp bế cô ta lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.
44 Lúc này Duẫn Nặc đã say đến bất tỉnh nhân sự, ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng không biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi không say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi muốn ly hôn.
45 Mất bao nhiêu sức lực mới đưa được Duẫn Nặc về đến biệt thự cảnh biển của bọn họ, một tay anh ôm thắt lưng nhỏ nhắn của cô, một tay lấy chìa ra khóa mở cửa.
46 Thật vất vả mới lên được dây cót tinh thần, Duẫn Nặc ngồi ở trước bàn ăn, vùi đầu ăn như hổ đói. Người đàn ông đối diện nhìn cô đăm đăm, nhìn dáng vẻ ăn cái gì cũng không hề văn nhã của người con gái trước mặt, rồi lại lộ ra vẻ nuông chiều khả ái, nhưng vẫn không nhịn được nhướng mắt lên ném cho cô một câu: "Không ai giành với em đâu, ăn chậm một chút.
47 Tần Mạc thay xong quần áo đi xuống dưới, áo sơ mi phối cùng với gilê quần âu, trên cánh tay còn vắt thêm một chiếc áo vest, cả người nhìn qua, thực thành thục, chững chạc, sức quyến rũ vô biên.
48 Lục Vân Kỳ dẫn Vãn Tịch đi thử áo cưới, Duẫn Nặc bất động đứng ở trước đầu xe, suy nghĩ, nên làm biện pháp gì để cho người phụ nữ kia mau hiện nguyên hình.
49 "Tôi, tôi đột nhiên thấy đau bụng quá, cứ để tôi ngồi đây nghỉ một lát là được, cô có thể giúp tôi mang chai nước này đến cho Tần Mạc được không? Anh ấy kêu đau đầu, chắc là bị cảm nắng rồi!"Vãn Tịch nghe đến ngây người, sắc mặt liền trắng bệch.
50 Duẫn Nặc quay trở lại xe, nhìn hai người vẫn đang chụp ảnh cưới bình thường cách đó không xa, trong lòng cực kỳ trầm muộn, vô cùng khó chịu. Không biết từ lúc nào, Tần Mạc cũng đã leo lên xe ngồi theo, rồi đưa cho cô một chai nước uống.
51 Sau lần đó mấy ngày tiếp theo, quả thật Duẫn Nặc không hề can thiệp đến chuyện của Lục Vân Kỳ cùng với Vãn Tịch nữa. Tần Mạc thì ngược lại, mỗi ngày đều một tấc cũng không rời, luôn dõi mắt theo cô, thật giống như sợ cô bỏ đi mất vậy.
52 Lục Tiêu Triết gật đầu, nhìn về phía Tần Mạc nói: "Cậu cứ ngồi ở đây một lát, trước đó anh đã đồng ý mua cho tiểu Nặc một món đồ trang sức, anh đi lấy cho em ấy xem đã.
53 Trong lúc đó Duẫn Nặc và Lục Tiêu Triết đi tới một căn phòng khác, sau khi ngồi xuống, liền nói ngay vào chủ đề chính. "Đã tra được chưa anh?"Mặt của Lục Tiêu Triết cứng lại, lắc đầu đáp: "Chưa, anh đã phái người bắt tay vào điều tra, về mối quan hệ của Tần Mạc cùng với Thượng Vãn Tịch, một chút tin tức cũng không có.
54 Duẫn Nặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Tần Mạc, ngày mai đã là hôn lễ của anh trai tôi và Thượng Vãn Tịch rồi, anh không nên bình tĩnh như thế chứ?".
55 "Lục Duẫn Nặc. ”, cô vừa dứt lời, anh liền nghiêng người sang quát to, hai mắt tựa như sắp phun ra lửa: "Anh là chống em đấy, có người vợ nào lại đi giật dây để cho chồng mình bỏ trốn với phụ nữ khác chứ?"Anh có thể dễ dàng tha thứ cho sự vô lý, phóng túng, ngang ngược của cô, nhưng tuyệt đối không cho phép để cô đẩy anh đi như thế được.
56 Duẫn nặc ở trong ngực anh khóc lóc đủ rồi, náo loạn cũng đủ rồi, cuối cùng mới vô lực ngủ thiếp đi, sau đó Tần Mạc liền chở cô trở về nhà. Nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, anh kéo chăn qua đắp kín cho cô, rồi ngồi ở bên giường ngắm người nào đó đang ngủ say, trong lòng như có ngũ vị tạp trần không sao diễn tả được.
57 "Hôm nay em sắp trở thành cô dâu của người khác. Vãn Tịch khổ sở cười một tiếng, đi lên trước đứng ở trước mặt Tần Mạc: "Anh chịu đến đây rồi. Nếu như anh đã chịu đến vậy thì bây giờ hãy dẫn em đi đi.
58 Lúc này tại hội trường của buổi lễ. Tất cả các tân khách cũng đã đến đông đủ, người đến tham dự hôn lễ này, không phú cũng quý, hay có thể nói đều là những người có chút tiếng tăm, có thế lực, hoặc là những đại minh tinh.
59 Cô gái nhỏ cũng rất nghe lời, lập tức chạy tới ôm chầm lấy chân Vãn Tịch: "Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ Tiểu Tiểu lại, sau này Tiểu Tiểu sẽ nghe lời mà, mẹ. . . "Nghe đến đây, tựa hồ rất nhiều người đều hiểu ngọn ngành.
60 "Là, là Lục tiểu thư, cô ấy cho tôi mười vạn, bảo tôi đem theo con gái tới vu cáo Thượng tiểu thư, cố ý để cho hai người không tiến hành hôn lễ được. "Lục tiểu thư?Nghe được ba từ Lục tiểu thư từ trong miệng người đàn ông này, dưới khán đài tiếng xôn xao càng trở nên rôm rả, tiếng chụp ảnh của giới truyền thông cũng liên tiếp truyền tới.