21 Đề nghị của Phong Tĩnh, cuối cùng Lâm Du cũng không cho một câu trả lời chắc chắn. Về chuyện này, trước hết cô phải cho Hứa Chấn Thiên biết. Trừ phi Hứa Chấn Thiên đồng ý, bằng không cô rất khó để tiếp tục hành động.
22 Tức giận trong lòng tăng lên, Hứa Hoán không nhịn được gõ cửa một cái: “Lâm Du, thời gian không còn sớm, làm việc phải có chừng mực, đừng tùy tiện quấy rầy anh họ tôi nghỉ ngơi”
Nghe động tĩnh bên ngoài cửa truyền tới, Lâm Du dừng đọc lại, lưu loát đem bản thảo cuối cùng gửi đi.
23 Một câu “ngườingoài” của Hứa Chấn Thiên, trực tiếp đem quan hệ với Lâm Du phủi sạch sẽ. Vì vậy Lâm Du đứng tại chỗ phát ngốc một hồi, mới hồi phục lại tinh thần.
24 Hứa mạch tỉnh. Mặc dù không thể xuống giường đi lại, nhưng cũng đủ khiến Hứa gia mừng rỡ không thôi. Bác sĩ đã chắc chắn, chuyện Hứa Mạch tỉnh lại đãlàkì tích hiếm có, chắc hẳn sau này còn có thể lại có kì tích, hắn có thể khỏe mạnh đứng lên.
25 Cuộc tranh tài dương cầm quốc tế, Lâm Du thuận lợi đạt được giải nhất. Bưng giải trở về Hứa gia, Lâm Du cảm giác rõ ràng, bầu không khí Hứa gia lại một lần nữa thay đổi.
26 Ngày dạ tiệc ở Hứa gia phá lệ phong phú, cũng vô cùng náo nhiệt. Tất cả mọi người Hứa gia đều không ngoại lệ, toàn bộ đều đến đông đủ.
Cảnh tượng như vậy, là Lâm Du ở Hứa gia bốn tháng chưa từng thấy qua.
27 Một lần nữa Lâm Du trở lại trường học, nghênh đón cô là vinh dự lớn lao. Đoạt lấy hạng nhất cuộc tranh tài dương cầm quốc tế, thanh danh của cô lại một lần nữa được nâng cao, ở đại học D danh tiếng ngày càng lớn.
28 Một câu nói của Hứa Mạch, làm cả phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, lạnh ngắt không một tiếng động.
Run như cầy sấy nhìn nghi ngờ trên mặt Hứa Mạch, ba người Lâm Hồng Tín cũng không dám khẳng định, Hứa Mạch có hay không thật sự không nhớ Lâm Nhất Thiến.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
“Anh họ, anh đây chính là ăn cướp trắng trợn” Nghe Hứa Mạch phân phó xong, Hứa Hoán ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không có chút nào không đồng ý.
30 Không có? Nghe được tiếng kêu trong phòng học, Chu Tuyền không ở bên ngoài nữa, trực tiếp đi vào. Giữa hắn và Lâm Du, từ khi sự kiện thay gả xảy ra, chưa từng trực tiếp gặp mặt qua, cũng không có bất kì tiếp xúc nào.
31 Chợt nghe thấy Hứa Mạch muốn tới, sắc mặt Chu Tuyền tái nhợt, hiện ra mấy phần khó chịu: “Lâm Du, cô cố ý?”
Chu Tuyền đây là oan uổng Lâm Du. Cô thật sự là không biết Hứa Mạch sẽ tới, cũng căn bản chưa từng liên lạc với Hứa Mạch qua.
32 edit: Dĩnh Lâm
Đúng là Chu Tuyền đến tìm Lâm Du. Nhưng khi đối mặt với Hứa Mạch, hắn không biết nên nói cái gì. Vậy nên hắn ngậm chặt miệng, lặng lẽ đợi Hứa Mạch mở miệng.
33 Từ khi Lâm Du đoạt được giải nhất ở cuộc tranh tài dương cầm quốc tế, giá trị con người lập tức tăng lên gấp bội. Ngay thời điểm này, nội dung trả lời phỏng vấn của Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình lại đươc đưa ra, nhất thời dẫn đến chấn động.
34 Người thân quan tâm yêu quý, Hứa Mạch cảm động lây, cũng có thể hiểu được. Bất quá, nên thay Lâm Du xả giận, hắn cũng sẽ không quên. Trước kia hắn coi Hứa Hoán là anh em thân thiết.
35 Thời điểm nhìn thấy Hứa Mạch và Lâm Du, sắc mặt Tôn Uyển Đình có chút bối rối, cơ mặt hơi co quắp.
Còn Lâm Hồng Tín, dù cố ra vẻ trấn định, cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Mạch.
36 Đối mặt Hứa Mạch, Tôn Uyển Đình than phiền nhiều hơn nữa cũng không nói ra miệng. Theo bản năng nghiêng đầu tìm Lâm Hồng Tín, lại phát hiện hắn đã bị mời đi đến trước mặt Hứa Chấn Thiên, nhất thời càng không biết nên làm thế nào cho phải.
37 “Con nói cái gì? Cổ phần bị Hứa Mạch đoạt đi? Làm sao có thể? Không phải hắn nói tám giờ mới. . . ” Lâm Hồng Tín ngạc nhiên lên tiếng, lời đến một nửa lại nghẹn.
38 Tôn Uyển Đình gãy xương, tuyệt đối không thể trách người bên cạnh. Chỉ vì Lâm Hồng Tín lảo đảo không đứng vững, không báo trước cả người cũng ép hướng Tôn Uyển Đình.
39 “Mẹ, con khuyên mẹ nên im lặng đi. ” Thấy bộ dạng không chịu bỏ qua cho Cố Nhiên của Tôn Uyển Đình, Lâm Nhất Thiến cau mày, tức giận nói, “Cố Nhiên là Đại thiếu gia nhà họ Cố đấy.
40 Là Tôn Uyển Đình cùng Lâm Nhất Thiến! Không nghĩ tới lại đụng phải họ ở chỗ này. Lâm Du bĩu môi, thuận tay khép lại cái hộp đỏ rồi đặt xuống bàn.
”Tiểu Du!” Hai mẹ con Tôn Uyển Đình ra ngoài dạo phố, ở nhà càng nghĩ càng bực bội, họ liền mua nhiều quần áo xinh đẹp để điều chỉnh tâm trạng.