Biết được người trước mắt chính là vị chủ nhân của cái ví tiền kếch xù kia, An Cẩn Du vội thu hồi phòng bị lúc đầu, cười xòa nghênh Tô Minh Duệ vào cửa, còn cực kì nhanh nhẹn vào phòng bếp pha trà.
Lúc này An Cẩn Du cảm thấy vô cùng may mắn, buổi tối hôm qua cô tốn thời gian rất lâu mới thu thập phòng cho sạch sẽ, nếu không hôm nay vị khách này vào cửa mà thấy cảnh tượng thê lương như có cả đội quỷ vào thôn càn quét kia, đoán chừng sẽ cho rằng cô bị hại mà báo cảnh sát tại chỗ.
An Cẩn Du nhìn Tô Minh Duệ uống một hớp trà xong, mới lấy ra cái ví tiền hôm qua vẫn giữ lại, đưa cho Tô Minh Duệ nói: d-đ.l=q/đ "Tô tiên sinh, đây là ví tiền của anh, anh nhìn đồ bên trong một cái xem có mất cái gì hay không? Thật xin lỗi, ngày hôm qua bạn của tôi đã không đúng. Khi đó vừa lúc anh ấy bị người ta gây hấn cướp bóc, không biết tiên sinh anh chỉ là người vô tội tình cờ đi ngang qua, mới ngộ thương anh, mong anh đại nhân có đại lượng, đừng so đo với anh ta."
An Cẩn Du nói xong, còn không để lại dấu vết nhìn lướt qua vết tím bầm còn chưa kịp nhạt đi trên má phải Tô Minh Duệ, thật sự có hơi chột dạ. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, cũng may, Niếp Quân Hạo còn nhớ mấy lời ban đầu cô đã nói với anh ta, ghi nhớ ở chỗ này giết người là phạm pháp, nếu không An Cẩn Du lập tức nghĩ đến bộ mặt hung tàn của giáo chủ khi đi ra ngoài.
Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du trả lại tiền mình “khổ khổ sở sở” cầm về cho ngụy quân tử vừa nhìn đã thấy giả dối đối diện, còn bưng trà rót nước cho anh ta, quả thật còn tốt hơn với mình, cuối cùng còn nói cái gì mà để cho anh ta đại nhân có đại lượng, đừng so đo với mình. Nghĩ lại mình không so đo với anh ta cũng đã không tệ rồi, mặc dù người ở trước mắt này đúng như nha đầu kia từng nói, chỉ là người đi đường vây xem vô tội bị dính líu, đó cũng là anh ta tự làm tự chịu.
Há ai cũng có thể vây xem náo nhiệt của Niếp Quân Hạo anh? Ngày hôm qua không đánh anh ta đến liệt nửa người, thật là sai lầm.
An Cẩn Du an vị ở cách Niếp Quân Hạo không xa tất nhiên cũng cảm giác được sự tức giận của anh, lúc này lạnh lùng háy anh một cái, cảnh cáo