21 Trường Hoan không hiểu cái chữ quen mà chị Triệu đang nói ở đây có nghĩa là gì, cô ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời, “Gặp nhau hai lần. ”
“Chị thấy anh Giang đối xử với em khác lắm, không giống như mới gặp em hai lần đâu.
22 Trường Hoan thấy anh đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy không còn sớm nữa quyết định lén ra ban công gọi điện cho Đâu Đâu. Khi cô quay về thì buổi tiệc cũng sắp kết thúc.
23 Trường Hoan xoay lưng muốn rời đi nhưng cánh tay lại bị ai kéo lại.
“Nhiếp Trường Hoan!”
Chị Triệu đứng cạnh cô, có chút không đành lòng nhưng rồi cũng không dám tiến lên.
24 “Anh…” Phó Lâm An không ngờ sẽ có người đứng ra cản trở, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, “Anh dám can thiệp vào chuyện riêng của tôi?”
“Thưa ông, ông đứng ở chỗ này thì phải tuân thủ theo quy định ở đây!”
Vẻ mặt người vệ sĩ lạnh lùng bình tĩnh, Phó Lâm An còn muốn nói gì thì người trợ lý đứng cạnh chợt ngăn ông ta lại, ghé vào tai ông ta nói nhỏ một câu.
25 “Anh Giang, điện thoại của anh. ” Trên xe, Tống Hằng đưa điện thoại di động tới trước mặt Giang Thiếu Huân. Giang Thiếu Huân mở mắt, vươn tay nhận điện thoại.
26 Trường Hoan đưa chị Triệu về chung cư của chị ấy, chị Triệu mơ màng tựa đầu trên vai Trường Hoan, bắt đầu nói mớ.
“Chị vừa tốt nghiệp đại học liền vào Thịnh Nguyên, năm năm, chị làm ở đây năm năm rồi, vậy mà giờ họ nói không cần chị là đuổi chị ngay được, đến một lý do chính đáng cũng chẳng có…”
“Ha ha, chẳng qua là ghét bỏ chị, ghét bỏ chị không có thành tích đáng kể nào, không phải sao? Nhưng mà… hai năm đầu chị mới tới, chị đã dẫn về bao người có tài nhưng bọn họ đã cướp của chị, bọn họ đã cướp hết của chị…”
Nói một thôi một hồi thì chị Triệu cũng tỉnh táo lại, chị không khóc nữa nhưng trong mắt hiện rõ mất mát cùng đau lòng.
27 Trường Hoan ngơ ngác, anh ta cứ tắt máy như vậy ư? Mà kể cũng đúng, tình cảm của bọn họ vốn đã đổ vỡ từ lâu, anh ta hận không thể giết chết Đâu Đâu, làm sao có thể giúp cô được chứ? Tất cả đều là cô ảo tưởng, đều là cô ảo tưởng…
Trường Hoan xót xa, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào.
28 Tối nay, Trường Hoan ăn mặc như vậy so với trong bữa tiệc hôm đó lại càng thêm câu hồn đoạt phách! Mới đầu nhà sản xuất Từ còn e ngại Giang Thiếu Huân nên không dám làm quá, nhưng sau đó, lại thấy Giang Thiếu Huân không hứng thú với Trường Hoan.
29 Trước mắt cô càng trở nên mơ hồ - Giang Thiếu Huân, sao anh lại tới đây?
Trường Hoan mờ mịt kéo vạt áo trước người, mùi thuốc lá hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi cô, hình ảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
30 Giang Thiếu Huân biết thân thể cô rất mê người, nhưng không ngờ thực tế so với tưởng tượng của anh càng thêm mê hoặc, nhiều một chút sẽ mập, thiếu một chút sẽ gầy.
31 Trường Hoan cười khổ, cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi quy tắc của giới giải trí.
Quay đầu định nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng khi ánh mắt vừa chạm vào gương mặt kia, Trường Hoan bỗng nhiên mở to mắt, cả người cứng lại như vừa bị sét đánh vậy.
32 Cái đầu nhỏ của Đâu Đâu quấn đầy băng gạc, cô y tá chăm sóc cho Đâu Đâu nói, hôm qua nửa đêm Đâu Đâu thức dậy, không tìm thấy mẹ cứ khóc suốt, sau đó Thẩm Bội Nghi nhất quyết đến chăm sóc cậu mặc cho cánh tay còn đang bị thương của mình, lúc này cậu nhóc mới thút tha thút thít nằm ngủ bên cạnh bà.
33 Nghe thấy lời này của Thẩm Bội Nghi, Trường Hoan ôm Đâu Đâu, không nhịn được khóc như mưa, “Đều là lỗi của con…”
Thẩm Bội Nghi hiền từ nhìn Đâu Đâu, “Sao có thể trách con được, khi con vừa nhận Đâu Đâu về, mẹ đã cảm thấy thằng bé có duyên với nhà chúng ta, nó trông giống con, nhưng sau này dần dần lớn lên, lại không giống con nữa, đặc biệt là gương mặt này, trông thật xinh xắn…”
Trường Hoan không nhịn được cúi đầu nhìn Đâu Đâu, đúng vậy, gương mặt của Đâu Đâu vốn dĩ vẫn hơi giống cô, nhưng mà bây giờ bắt đầu lộ ra một khí chất rất đặc biệt, làm thế nào cũng không che đậy được.
34 Tuy trong lòng Trường Hoan vẫn có chút cảnh giác, nhưng suy cho cùng thì người đó đã từng giúp đỡ cô, lại tìm bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô, về tình về lý, cô cũng nên đích thân nói một tiếng cảm ơn.
35 Giang Thiếu Huân ung dung nhìn Trường Hoan, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, đôi chân đang vắt chéo đổi sang một tư thế khác.
“Nhiếp Trường Hoan đúng không?”
Giọng nói cuốn hút của anh vang lên, đọc chính xác tên của cô khiến Trường Hoan hốt hoảng trong giây lát.
36 Giang Thiếu Huân mỉm cười, như đã thắng chắc cô, “Tôi sẽ nâng đỡ cô, mọi nguồn lực của Thịnh Nguyên đều sẽ tập trung cho cô, cô nên hiểu rằng, Thịnh Nguyên hiện tại không phải là Thịnh Nguyên của trước đây, không phải một Thịnh Nguyên mà ngay cả một vai diễn cũng không giữ được cho cô.
37 Muốn giết muốn băm, tùy anh vậy!
Giang Thiếu Huân không nổi giận trái lại mỉm cười, tiếng cười trầm bổng nhưng khiến người khác rùng mình, “Cô Nhiếp, cô nên hiểu thế nào gọi là có chừng có mực.
38 Đống bừa bộn trong phòng đã được người dọn dẹp từ lâu, giờ chẳng còn chút dấu vết nào, Tống Hằng chậm rãi đi đến trước mặt Giang Thiếu Huân, nhẹ giọng báo cáo, “Dạ thưa, cô Nhiếp vừa rời khỏi đây.
39 Trường Hoan lấy khăn giấy lau nước trên mặt, quay người lại với vẻ mặt bình thản, “Cô đến đây làm gì?”
“Em đến thăm chị mà, chị gái thân yêu. ” Nhiếp Trường Tình mỉm cười khiêu khích, “Đứa con hoang kia còn chưa xuất viện, sao chị cũng vào đây rồi?”
Trường Hoan nghĩ đến những chuyện mà Nhiếp Trường Tình đã làm với Thẩm Bội Nghi và Đâu Đâu, sắc mặt bỗng chốc khó coi vô cùng.
40 Nhiếp Trường Tình không ngừng đập cửa bên ngoài, Diệp Trăn Trăn nổi giận, hét lớn một câu, “Mẹ kiếp, cô còn đập cửa nữa tôi sẽ báo cảnh sát cô có tin hay không?”
Nhiếp Trường Tình mắng tục một câu, nhưng cuối cùng không tiếp tục làm loạn nữa.