81 Chương 81: Trên chuyến bay trở về thành phố H, Trình Húc kể lại tường tận người mới chuyện xưa lúc trước với tôi. Còn rung động lòng người hơn tưởng tượng của tôi nhiều, sau khi nghe xong, tôi tựa đầu lên ván cửa sổ, rơi vào trầm tư.
82 "In your heartIn your heartWalk with me. . . . . . "Giọng nữ nhẹ nhàng lười biếng hát lên, đây vốn là một bài tiết tấu chậm, hiện tại đổi thành vũ khúc thích hợp dùng trong bar, tiết tấu vừa phải, tiếng hát dịu dàng như tiếng trời.
83 Thẩm Tri còn chưa có tới, Diệp Tư Viễn dẫn tôi đi đến bệnh viện gần nhất, tài xế của anh là chú Trữ hỏi có cần giúp một tay hay không, Diệp Tư Viễn lắc đầu nói không cần, sau đó cõng tôi tiến vào đại sảnh bệnh viện.
84 Tôi không biết Diệp Tư Viễn rời đi lúc nào, là anh tự đi? Hay là bị tôi đuổi ra ngoài?Tóm lại chờ tôi tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng nhỏ đã không có bóng dáng của anh.
85 Tôi ép buộc mình ở lại, miễn miễn cưỡng cưỡng ăn xong một bữa cơm. Đóa Đóa vẫn còn rất nhỏ, náo loạn nửa ngày liền ngủ thiếp đi ở trong ngực Vương Giai Phân.
86 Mùa đông ở thành phố H rất lạnh, mùa đông lạnh và khô ráo khác với quê hương tôi, nơi này ẩm thấp, lạnh thấu xương, đi ở trên đường thì gió lạnh có thể chà xát làm đau gò má người ta, cái loại lạnh lẽo đó có thể như những sợi tơ lan tràn từ lòng bàn chân tới toàn thân, đối với tôi mà nói, rất khó chịu được.
87 Buổi tối ngày 31 tháng 12, Uyển Tâm và Phùng Khiếu Hải cùng đi mừng năm mới, tôi và một đám đồng nghiệp đi cuồng hoan trắng đêm. Tiếng chuông đồng hồ 0 giờ vang lên thì điện thoại di động của mọi người đều vang lên âm tin nhắn tới tấp.
88 Tôi cam chịu số phận xoay người sang chỗ khác, Diệp Tư Viễn đang đứng ở trước cửa phòng ngủ, mày rậm khẽ nhăn lại, vẻ mặt khó có thể tin được. "Hi. " Tay trái của tôi ôm túi xách, tay phải cầm một đôi giày, giống như kẻ ngucười với anh: "Anh đã trở lại?""Mới vừa xuống máy bay không bao lâu, em.
89 "Diệp Tư Viễn. "Sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn ôm anh thật chặt như cũ, tôi nói: "Ở với em một đêm cuối cùng, được không?"Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
90 Tôi vọt vào phòng bếp, đơn giản vì nơi đó có thể thông qua cửa sổ để thấy được bên ngoài. Ba không thể ngăn tôi lại, tay tôi bám vào bệ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thế giới trắng xóa, nóc nhà, cây cối, mui xe.
91 Trần Kết vẫn luôn không muốn hiểu. Ngồi chung xe với Diệp Tư Viễn, đầu của cô dựa vào bờ vai của anh, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?""Hả? Không có gì.
92 Diệp Tư Viễn cũng nhịn không nổi nữa, anh cúi đầu hôn da hõm vai Trần Kết, cau mày trả lời: "Tiểu Kết, anh đang ở nơi này. "Trần Kết đột nhiên lao người tới, cô ôm chặt thân thể Diệp Tư Viễn, chặt đến nỗi làm cho anh hít thở không thông.
93 "Diệp Tư Viễn, chúng ta chấm hết tại đây, em đã từng nói là em thích anh, chỉ là hôm nay anh cũng rồi thấy đấy, em và anh, chúng ta không thể đi chung một đường.
94 Về nhà ngày thứ hai, sau bữa cơm trưa, Tần Lý gọi tôi đi vương quốc suối nước nóng của anh, tôi đi rồi. Ngâm mình ở trong suối nước nóng với anh, nước sâu vừa lúc đủ lộ ra bả vai của hai chúng tôi, tôi trầm mặc không nói lời nào.
95 Tiếng chuông báo thời gian rạng sáng, tôi đang ngồi một mình ở trên ghế sa lon nhìn tiết mục cuối năm. Tư Viêm đòi bắn pháo, mẹ liền bồi nó đi ra ngoài.
96 Nghỉ đông kết thúc, chú Tào đưa tôi đến trường học, mẹ muốn đi với tôi, tôi từ chối khéo. Tôi đã là năm thứ hai đại học, mặc dù cuộc sống trường học không thuận tiện bằng ở nhà, nhưng tôi tin tưởng mình có thể tự chiếu cố bản thân.
97 Hơn mười giờ sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Trần Kết: Em được một giường nằm miễn phí, bây giờ bắt đầu ngủ bù, buổi tối trước tám giờ chớ liên lạc, bái bai.
98 Thời điểm biết Tiểu Bối, thu ý đang nồng, cây phong trong trường học đang đỏ tươi. Đó là một buổi chiều vốn là tiết thể dục, bởi vì trời mưa mà hủy bỏ, trường học của chúng tôi không có sân vận động bên trong trường, mọi người chỉ có thể tự học ở trong phòng học.
99 【 Tiểu Bối nói 】Diệp Tư Viễn thật bắt đầu học tiết thể dục. Vừa bắt đầu, thầy giáo thể dục còn không đồng ý, nhưng Diệp Tư Viễn không để ý ông. Chờ chúng tôi đến bãi tập, anh cũng sẽ cùng nhau tới đây, tay áo trống không rũ xuống hai bên thân thể, xếp hàng trong đội ngũ nam sinh, mặt không thay đổi nhìn thầy giáo.
100 【 Tiểu Bối nói 】Cô giáo chủ nhiệm Hàm xuất hiện ở cửa, cô là giáo viên hung dữ nhất của trường học chúng tôi, người ta gọi là mẹ ghẻ. Cô trừng tròng mắt đi tới bên người chúng tôi, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Sướng một chút, "Bốp" , "bốp" liền đánh lên ót tất cả chúng tôi, mỗi người một cái.