61 Editor: coki (Mèo)Thời điểm đối mặt Uyển Tâm, tôi ủ rũ cúi đầu. Uyển Tâm bày tỏ xin lỗi với tôi , cho rằng xảy ra chuyện như vậy thì chị ấy cũng có trách nhiệm.
62 Cuộc nói chuyện với thầy Ứng cũng coi như là thuận lợi, ông đồng ý giúp tôi cầu tình ở chỗ lãnh đạo trường học, nghe ý tứ của Ứng Hạc Minh chính là thầy Ứng vẫn có một sức ảnh hưởng nhất định thì tôi liền cảm thấy lo lắng vơi đi rất nhiều.
63 Khi tin tức Đường Duệ bị đuổi được công bố toàn trường, đã là một tuần lễ sau. Vương Giai phân lôi kéo tay của tôi, kéo tôi đến trước bảng thông báo chỗ cửa ra vào của căn tin.
64 Tôi vừa phơi quần áo, vừa nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, không tự chủ lại nghĩ tới ngày đó nói chuyện với Diệp Tư Viễn. Anh đã nói với tôi -- sự cố vào năm mười một tuổi, Diệp Tư Hòa là cố ý.
65 Tôi không về nhà cùng Uyển Tâm, kể từ khi tôi và Diệp Tư Viễn làm lành thì tôi rất ít khi nhìn thấy Uyển Tâm. Mỗi một lần chạm mặt tôi đều muốn khuyên chị ấy đừng ở chung một chỗ với Diệp Tư Hòa nữa nhưng vừa bắt đầu chị ấy còn có thể cười nói qua loa với tôi về sau thì chị ấy liền mất hứng.
66 Tôi gọi điện thoại hỏi nhân viên ở sân bay thì biết được chuyến bay của Diệp Tư Viễn sẽ hạ cánh vào khoảng 9h tối, từ sân bay đến thành phố của tôi còn phải mất thêm 2 tiếng đồng hồ đi xe nữa, tính toán thời gian lúc Diệp Tư Viễn đến được chỗ tôi đã là mười hai giờ khuya rồi.
67 Tôi và Diệp Tư Viễn cùng nhau vào cửa, phòng nhỏ chen lấn mười người, nhất thời liền chật chội không chịu nổi. Tôi đặt ly và giỏ trái cây lên bàn ăn, nhìn tủ giày một chút, đã không có dép rồi.
68 Ba không tiếp tục làm khó Diệp Tư Viễn, Trần Dạ yên tĩnh gắp thức ăn cho anh, một bữa cơm cứ như vậy sóng nước chẳng xao ăn xong. Tôi sớm đã không có khẩu vị, lau khô nước mắt, chỉ ăn lung tung chút món ăn, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Tư Viễn.
69 Lúc tôi tắm rửa xong đi vào phòng thì Diệp Tư Viễn đang ngồi ở cuối giường xem tivi, tôi đi đến bên cạnh anh, hôn lên gương mặt anh, anh cười cười nói: "Vừa rồi có gọi đồ ăn cho em, em còn muốn ăn không?""Không.
70 Cuộc đời giống như một cánh cửa xoay tròn, không ai có thể dự đoán được trước chính mình sẽ đi đến nơi nào, có lẽ là liễu rủ hoa cười nhưng cũng có thể là cùng đường mạt lộ.
71 Diệp Tư Hòa đi vào phòng, lấy kính mát xuống. Hắn cúi đầu nhìn Diệp Tư Viễn trên đất một chút, ngẩng đầu nhìn A Trung một chút, lại nghiêng đầu lại nhìn tôi và Đường Duệ.
72 Tôi cảm thấy được tôi đang bay. Tránh thoát trói buộc của tên ma quỷ kia, tôi bay lượn ở giữa không trung, giống như một con chim tự do tự tại. Phong cảnh trước mắt nhanh chóng xẹt qua, bên tai là tiếng gió gào thét, trong đầu của tôi là ánh mắt tuyệt vọng đến chết của Diệp Tư Viễn.
73 Tôi mỉm cười trong nước mắt, nói với anh: "Đừng nói xin lỗi, em hiểu mà. "Thật lâu sau Diệp Tư Viễn vẫn không nói gì, tôi cũng im lặng lắng nghe tiếng hít thở đều đều của anh từ nơi xa xôi truyền qua điện thoại.
74 "Người đầu tiên chạy tới hiện trường là thím Hai của anh, thấy Tư Viễn nằm ở đó thì thím Hai lập tức nhào tới, thím Hai muốn ôm cậu ấy nhưng không thể nào làm được.
75 Tôi nằm ở trên giường hai ngày hai đêm, không ăn cơm, không ngủ, không nói lời nào, cũng không chịu tiến hành vật lý trị liệu. Tôi mặc cho bọn họ nói chuyện ở bên tai tôi, giúp tôi vô nước biển, giúp tôi xoa bóp, giúp tôi mát xa, chỉ là không muốn động một chút nào.
76 Mãi cho đến trung tuần tháng tám, ba mới hỏi được chuyện của Diệp Tư Viễn. Bởi vì tôi rất ít gọi điện thoại với người khác, cũng ít lên mạng nói chuyện phiếm, rốt cuộc ba cảm thấy kỳ quái.
77 Tôi lấy khăn quàng cổ, bao tay xuống. Trình Húc mời tôi ngồi vào trên ghế sa lon, rót trà cho tôi, sau đó nâng một chồng sách tuyên truyền cùng ngồi xuống.
78 Trình Húc cũng không có mời tôi đi ăn đại tiệc mà dẫn tôi tới một quán ăn gia đình. Thời tiết đã rất lạnh, tôi ngồi trong gió rét, lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.
79 Tôi đeo lên kính mát, bỏ qua ánh mắt ngây ngốc của các đồng nghiệp, ngẩng đầu rời đi. Chỉ có trời mới biết toàn thân tôi run lên dữ dội, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cặp chân nhũn ra giống như bị bệnh sốt rét, giày cao gót giẫm trên đất mà giống như giẫm trong đống bông vải.
80 Thẩm Tri đứng ở trong mưa, tôi nói: "Thật sự không cần, không bắt được xe thì tôi có thể ngồi xe buýt. ""Trần tiểu thư, cô vì hoạt động của chúng tôi mà bận rộn rất lâu, hiện tại thân thể lại không thoải mái, nếu mắc mưa bị bệnh thì chúng tôi sẽ rất áy náy, quả thật nơi này rất khó bắt xe, cô nên lên xe đi.