21 Lịch trình buổi chiều là một tiếng ngắm cảnh và vui đùa trên bãi biển. Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên thu dẹp song mọi thứ liền xuống cầu thang tập trung, vừa ra khỏi phòng được vài bước thì nghe thấy trong một căn phòng nào đó vọng lên tiếng hét chói tai của Tô Mẫn Mẫn, “Hứa Chi Hằng, sao anh không chết đi”.
22 Lục Song chạy đi đưa máy ảnh cho Vệ Nam, Chu Phóng đứng một mình không biết làm gì liền rút điện thoại gọi điện thoại quốc tế cho em yêu. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Chu Phóng đã nói: “Em yêu à, anh nhớ em quá đi mất”.
23 Tô Mẫn Mẫn không lên xe, một mình trốn trong góc nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên mặt, rửa trôi vệt cát và nước mắt dính trên mặt. Cô nhìn khuôn mặt gần như biến dạng trong gương rồi bỗng cười phá lên – Nụ cười ấy trông còn xấu hơn cả lúc khóc.
24 Thấy Kỳ Quyên quay lại với vẻ mặt thất thường, Vệ Nam lo lắng chạy lại nắm tay cô ấy và hỏi: “Tiểu Quyên, mày sao thế?”“Không sao, gió to quá khiến đầu óc tao rối bời”.
25 Chuyến du lịch kéo dài ba ngày nhanh chóng trôi qua. Phong cảnh của Hải Nam khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Trên đường về, ai ai cũng mệt mỏi, vừa lên xe là nhắm mắt thư giãn.
26 Hôm nay đúng là ngày kiểm tra toàn bộ bệnh viện. Bác sĩ chủ nhiệm cùng tất cả các bác sĩ và sinh viên thực tập đến các phòng bệnh. Tất cả các phòng đều được kiểm tra một lượt.
27 Vệ Nam quay đầu, mỉm cười với Lục Song lúc ấy đang xoa cằm suy nghĩ và nói: “Mẹ em mua cho Lục Đan làm quà gặp mặt. Anh đưa cho cô ấy nhé!”Lục Song xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cầm lấy chiếc váy ngủ sexy trơn bóng – chả trách lần đầu tiên gặp em, em mặc bộ váy bó sát vào người trông như chiếc bánh chưng, khiến anh cứ nghĩ rằng em vừa mới chui từ trong hộp đêm ra vẫy khách….
28 Buổi tối Vệ Nam vẫn phải chép bệnh án. Đây là một việc gian khổ nhất trong quá trình thực tập. Bệnh án phải được viết thật kỹ càng, hoàn chỉnh, chẳng may sơ ý chép sai thì phải chép lại từ đầu, thật là đau khổ.
29 Vệ Nam về nhà thì thấy cửa hé mở, đạng định kêu ca Lục Song cẩu thật không chịu khóa cửa thì nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng. “Em hỏi anh mẫu người con gái mà anh thích á?” Giọng điệu chậm rãi dĩ nhiên là của Lục Song.
30 Sau khi rời khỏi ngoại khoa tim mạch, Vệ Nam và Nguyên Nguyên cảm thấy hơi nuối tiếc. Tuy giáo sư Hà mắng mỏ có phần hơi dã man nhưng cô ấy giải thích vấn đề rõ ràng mạch lạc, trọng tâm rõ ràng, quả là một cô giáo giỏi.
31 Bố Lục Song lái xe về chỗ ở của con trai. Mẹ Lục Song ngồi cạnh cười khoái trí. Bố Lục Song bực tức nói: “Bà đừng cười nữa, bà cười là tôi lại muốn vượt đèn đỏ”.
32 Những ngày thực tập ở bệnh viên trôi qua thật nhanh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên thực tập xong ở ngoại khoa, bây giờ sang khoa hô hấp. Trong cuộc họp giao ban buổi sáng nhìn thấy mấy cô cậu mặt mũi non choẹt đứng rúm ró trong góc phòng làm việc, lại gần hỏi mới biết là các em khóa dưới bị bắt đến tham gia “kiến tập”.
33 Kỳ nghỉ sắp kết thúc, anh trai chuẩn bị lên đường ra Bắc Kinh tiếp tục học cao học. Mẹ ra lệnh triệu tập con trai, con gái đến hàng ăn, cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
34 6h30 sáng Vệ Nam giật mình tỉnh giấc. Khoảng thời gian sống chung với Lục Song, ngày nào anh ta cũng dùng đủ mọi trò quái quỷ để dày vò mình, kết quả là đồng hồ sinh học của mình cuối cùng cũng bị ép xoay theo.
35 Về đến nhà,Lục Song thấy phòng vẫn tối,anh rất ngạc nhiên vì Vệ Nam vẫn chưa về. Lục Song cúi đầu xem đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi phút rồi. Bình thường cứ sáu giờ là Vệ Nam đã ngồi ở nhà kêu la rên rỉ.
36 Trời sáng. Cơn mưa đêm qua ào ào như trút nước, đến tận sáng sớm mới ngớt. Sau cơn mưa, ko gian trở nên tươi mát lạ thường, những bãi cỏ và vườn hoa dưới bệnh viện còn đọng lại những giọt nước mưa trĩu nặng, môth số người nhà bệnh nhân mới sáng sớm đã dìu bệnh nhân đi dạo,có người mua bánh bao và sữa đậu nành bốc khói nghi ngút ở quán ăn bên đường.
37 Vệ Nam nằm mơ. Trong giấc mơ mình vẫn tết đuôi sam, Tiêu Tinh bên cạnh mình, hồi ấy Kỳ Quyên vẫn chưa cắt tóc ngắn, mẹ cô ấy cũng chưa bị bệnh. Ba người cắp sách tới trường,vào cửa hàng bán đồ ăn vặt cạnh cổng trường mua kẹo hồ lô.
38 Lục Song chau mày, vội vàng nghe điện thoại. Ngoài dự đoán, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của một cô gái:” Nam Nam ỉn, sao lâu như vậy mà không nhấc máy, không phải mày lại ngủ say như chết rồi đấy chứ?”Lục Song thở phào nhẹ nhõm cì không phải là điện thoại của Hứa Chi Hằng, anh mỉm cười và nói:” Tiêu Tinh à? Chào em”.
39 Vì vết thương của Kỳ Quyên chưa lành nên Vệ Nam không dám nói cho cô ấy biết chuyện Tiêu Tinh kết hôn. Dù là người bình tĩnh như mình, khi nghe tin ấy cũng bất ngờ, huống hồ là Kỳ Quyên, sức khỏe như thế, không thể chịu được áp lực quá lớn.
40 Vệ Nam còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Tinh ở trong phòng vẽ của trường, say mê cầm bút vẽ những nhân vật hoạt hình đáng yêu. Cô ấy mặc bộ váy trắng, lúc quay đầu lại nở nụ cười tươi, đó là hình ảnh hồn nhiên ngây thơ nhất của Tiêu Tinh lúc nhỏ.