21 Chương 7 “Nếu tôi tu mười năm để rồi phải ngồi cùng thuyền với anh, tôi thà nhảy xuống sông làm bạn với tôm cá!” [Trích lời Giả Thược] Giả Thược cầm cây chổi, lặng lẽ nhìn quả dưa hấu đã nứt toác ra trên bàn, tâm trạng hết sức chán nản.
22 Cô cắn lên môi Chân Lãng, trong lòng chỉ hận không thể cắn rời luôn cánh môi hấp dẫn của hắn ta. Dám coi thường cô sao? Cô mút môi anh một cách vụng về, học theo các động tác của anh vừa nãy, bắt đầu cạy hai hàm răng anh ra, đưa lưỡi vào trong.
23 Rốt cuộc cô vẫn tắm trong phòng tắm của gã sao Chổi, cảm giác cũng khá thoải mái, cô vừa tắm vừa hát vu vơ. Sau khi tắm xong và quay lại phòng mình, cô liền kéo rèm cửa sổ lại, nhảy tót lên giường, chìm vào giấc ngủ, coi như để bù lại việc hồi sáng dậy sớm.
24 Chương 8 “Cuộc sống có một nửa là những điều xui xẻo, nửa còn lại là để giải quyết những điều xui xẻo đó, gặp phải hắn ta, đó chính là điều xui xẻo mà cả cuộc đời này tôi không thể giải quyết được.
25 Lúc này, trong một phòng làm việc của tập đoàn Vương Thị. Vị giám đốc cầm một tờ báo trong tay, nói: “Tổng giám đốc, chúng ta chưa được người ta cho phép mà đã tự tiện sử dụng bức hình này, liệu có bị kiện vì xâm phạm bản quyền hình ảnh không? Hiện giờ chúng ta đang đàm phán hợp tác với tập đoàn Vân Lãng, không nên để xảy ra chuyện gì thì hơn!” Người phụ nữ ngồi phía sau bàn lạnh lùng nhìn vị giám đốc nọ: “Tập đoàn Vân Lãng đàm phán hợp tác với chúng ma là về lĩnh vực bất động sản, đây chẳng qua chỉ là một mẩu quảng cáo đồ lót của một công my nhỏ trong tập đoàn của chúng ta mà thôi, sẽ chẳng gây ra ảnh hưởng gì đâu.
26 Chương 9 “Đối với Chân Lãng, hoặc là phải nhẫn nhịn, hoặc là phải tàn nhẫn” [Trích lời Giả Thược] Hôm nay Giả Thược rất vui vẻ, vì sau khi từ tập đoàn Vương Thị quay về, trung tâm giới thiệu nhà đã gọi cho cô, thông báo rằng họ đã tìm được một căn nhà đúng như cô yêu cầu.
27 Giả Thược lại một lần nữa nhào tới, khiến Chân Lãng ngã ngửa về phía sau. Cô đè lên người Chân Lãng, đưa cánh tay ra muốn giằng lấy chiếc điện thoại của anh, nhưng không với tới, đành giữ chặt cánh tay anh không buông.
28 Trong phòng không có tiếng động, Chân Lãng vẫn dựa lưng vào đầu giường. Bên dưới ánh đèn màu vàng dìu dịu, khó có thể nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này. Hình như không có vấn đề gì hết.
29 *** Giả Thược cúi gằm mặt, đi đi lại lại bên ngoài cửa lớn của Hướng Dương Vàng, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm đi vào bên trong. Nhưng bàn tay cô vừa đặt lên cánh cửa đã lập tức dừng lại, bởi sau lớp kính trong suốt cô có thể nhìn thấy Phương Thanh Quỳ đang nói chuyện với mấy người đàn ông, mà nhìn bộ dạng của mấy người đó rõ ràng không giống đến đây chụp ảnh, tất cả đều mặc đồ tây, trông giống như đến để bàn chuyện làm ăn vậy.
30 Chương 10 “Cánh tay tôi hắn suốt đời nắm chặt, kéo lê tôi đi cho tới lúc đầu bạc răng long[1]. Nếu biết sớm sẽ bị Chân Lãng kéo đi, tôi thà đi bằng bốn chân chứ cũng không muốn để ai dắt tay hay lôi kéo cả.
31 Năm đó, hai nhà ở đối diện nhau, tình cảm giữa mẹ cô và cô Chân rất tốt, gần như ngay đến lúc ăn cơm cũng bưng bát qua nhà nhau nói chuyện, còn cô và Chân Lãng thì lại càng chẳng cần phải nói, vào nhà đối phương cứ như vào nhà mình.
32 Chân Lãng sắp kết hôn với Bạch Vi rồi… “Tôi đã nói là cô đang đói lắm mà. ” Chân Lãng khẽ cười nói. “Còn chưa gắp miếng thức ăn nào mà đã ăn hết cả bát cơm rồi.
33 Giả Thược nằm im trên giường, cặp mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào khiến cô không cách nào ngủ được. Hay nói một cách chính xác, bắt đầu từ tối hôm qua, sau khi về nhà, cô chưa ngủ chút nào.
34 Đứng ngoài cửa cục Dân Chính, nhờ những tia nắng chói chang chiếu xuống mà hồn phách Giả Thược đã quay trở về cơ thể, nhìn tờ giấy đỏ chói bắt mắt trong tay, cô thật không dám tin vào sự thực vừa xảy ra.
35 Chương 11 “Mỗi cô gái đều là một thiên sứ gãy cánh trong kiếp trước, đi đến trần gian để tìm kiếm nửa bên kia của mình. Nếu nửa bên kia của tôi nhất định phải là Chân Lãng, tôi thà nhổ hết lông trên đôi cánh của mình đi, làm một người chim trụi lông!” [Trích lời Giả Thược] Chiếc xe dừng lại trong ga ra, Giả Thược ôm bé cưng trong lòng chuẩn bị xuống xe, dáng vẻ đau buồn như chết cha chết mẹ, hoàn toàn không có chút cảm giác mừng rỡ của một người vừa mới kết hôn.
36 Bữa cơm hôm nay biến thành cuộc tụ hội của nhà họ Chân và nhà họ Giả, đây đã là thói quen được hình thành từ mười mấy năm nay, khiến tình cảm của hai nhà càng thêm khăng khít.
37 Giả Thược rón rén thò đầu ra ngoài, cha cô còn chưa đi làm về, mẹ cô thì bế bé cưng ra ngoài chơi, lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào nữa chứ? Cô nhanh chóng lôi cái va li, lén nhét hết đống đồ đã chuẩn bị sẵn vào trong đó, rồi mở cửa phòng, mang va li ra ngoài phòng khách.
38 Giả Thược giật mình tỉnh táo trở lại, mà cùng lúc ấy, mấy kẻ đang bao vây xung quanh cũng đều không còn ngây ra nữa, múa may ống sắt trong tay cùng đập mạnh về phía hai người bọn họ.
39 Chân Lãng ôm lấy Giả Thược vào lòng, đứng bên cạnh cô. Nhìn vẻ mặt dữ dằn của cô lúc này, anh không kìm được bật cười một tiếng. “Bác sĩ Chân. ” Một cô y tá thấp giọng nhắc nhở.
40 Chương 12 “Cuộc đời luôn đặc sắc hơn phim, bởi vì tình tiết trong phim có thể đoán trước được, còn cuộc đời thì không bao giờ. Cuộc đời luôn sầu thảm hơn phim, bởi vì bạn có thể lựa chọn vai nam chính trong phim, nhưng lại không thể lựa chọn người bên cạnh mình.