1 “Chờ tôi, chờ một chút!” Hạ Vi hốt hoảng chạy tới, bước kịp một bàn chân vào trong trước khi cánh cửa thang máy khép lại. Mọi người đã quen với phong cách này của cô, lại được cô kịp thời tặng cho nụ cười ngọt hơn kẹo nên cũng không ai phàn nàn gì nữa.
2 Hạ Vi mệt nhoài, mệt tới nỗi chỉ muốn ngay lập tức về nhà ngủ một giấc thật sâu dù cô không chắc là mình có thể ngủ được hay không. Chí ít những lúc như thế này, cô cũng không muốn làm gì.
3 Do đang mệt mỏi cộng thêm việc bị ép uống quá nhiều, Hạ Vi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Sau đó, cô không còn biết chuyện gì đã xảy ra. Cho đến gần sáng, cổ họng khát khô mới khiến cô tỉnh giấc.
4 Lên đến tầng mười, Hạ Vi gặp Thiện Duy từ phòng Giám đốc đi ra. Nét mặt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi, chắc tại dư âm của tối qua. Trong lòng cô hơi áy náy, anh ấy cũng chỉ vì muốn bảo vệ cô.
5 Đang nhăn trán để xua đi cơn đau đầu, Mỹ Uyên từ phía xa đã đi tới trước mặt Hạ Vi. Cô lúng liếng đôi mắt xinh đẹp, nhìn Hạ Vi:“Trông chị có vẻ không khỏe, chị có cần nghỉ ngơi không?”Hạ Vi giật mình, lắc lắc đầu:“Tôi hơi nhức đầu một chút thôi, không sao.
6 Đi dạo một vòng, Hạ Vi không ngừng xuýt xoa khen phong cảnh đẹp và thời tiết dễ chịu. Thiện Duy cảm thấy rất hài lòng. Quả là sáng suốt khi mang cô theo, vẻ mệt mỏi khó chịu mấy ngày gần đây của Hạ Vi gần như đã biến mất hoàn toàn.
7 Đã đi xa khỏi nơi ban nãy đứng cùng Minh Khang một đoạn, Hạ Vi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và phát sinh ngoài dự tính của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối.
8 Khi hai người kết thúc bài nhảy, cả hội trường đều vỗ tay tán thưởng. Hạ Vi quay ra, trông thấy Thiện Duy đang đứng ngay ở đó mỉm cười với mình. Cô hơi e ngại vì lo anh sẽ giận.
9 Còn một tiếng nữa là tới giờ hẹn, khi Hạ Vi vừa tắm xong thì Minh Khang gọi cho cô. “Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi. “Lát nữa em tự đi taxi đến điểm hẹn nhé, giờ tôi phải đi có chút việc nên không đón em được.
10 Nhân lúc mọi người đang không chú ý, Hạ Vi lẻn ra nhà vệ sinh. Trong gương, cô thấy một cô gái mắt đang nhòa đi, mascara chảy đen kín mặt. Ký ức mà cô cố quên đi, chỉ trong chớp mắt lại trở về.