21 Chỉ nghe tiếng súng nổ ‘bùm’ một tiếng.
Lễ đường trở lên hỗn loạn.
“Ha ha. . ”
Tần Nhược ngẩng đầu cười lớn, cảnh sát lập tức đoạt lại khẩu súng trên tay cô ta, giữ chặt cô ta lại.
22 Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Là ai đây?
Nơi này ngoài Lâm Mặc Sinh ra cũng chỉ có Tống Liên biết.
Nhưng để bảo đảm an toàn, Tống Liên sẽ không tới, hai người cũng chỉ liên hệ qua điện thoại.
23 Sở cảnh sát.
Tần Nhược tuyệt vọng ngồi dựa vào tường, đại tiểu thư như cô thực sự không thích môi trường thế này, gây sự suốt mấy ngày cuối cùng cũng dừng lại.
24 Tần Phi không hề nhúc nhích.
Mặc Thiên Vũ dường như cảm nhận được sự bất thường của Tần Phi, từ từ buông cô ra, anh nhìn thấy nét mặt thờ ơ của Tần Phi.
25 “Sao cơ?” Tần Phi sững người.
Mặc Thiên Vũ bế bổng Tần Phi lên, bước về phía giường, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Anh nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng thẹn thùng của cô.
26 Mặc Thần hắng giọng một tiếng.
Mặc Thiên Vũ không đợi Mặc Thần nói gì.
“Ba, nếu như ba vẫn muốn dạy dỗ con, nào là phụ nữ chỉ là công cụ để duy trì nòi giống, nào là hồng nhan họa thủy vậy thì không cần nữa, từ nhỏ tới lớn con đều nghe chán rồi.
27 Đối với thím Trương, Mặc Thiên Vũ không có ấn tượng gì tốt đẹp, mặc dù anh biết thím Trương cũng vì gia đình quá khó khăn nên mới làm vậy, nhưng vì tiền mà hại người thì anh không thể chấp nhận được.