21 Vũ Đằng ngồi trên giường, đưa mắt nhìn Lan Phong đang đứng ở ban công hóng mát.
Cả ngày hôm nay quả thực là tuyệt vời. Từng giây phút được bên anh, cô đều rất trân trọng.
22 Lan Phong đưa Vũ Đằng về biệt thự Đông gia. Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ có mỗi mình Vũ Đằng là chưa làm gì hết.
Chiêu phu nhân mỉm cười, bà bước đến vuốt má của cô.
23 Lan Phong bước vào một căn phòng phủ đầy một màu trắng. Đây là căn phòng của người mẹ quá cố mà anh đã hết mực dành trọn tình yêu thương của mình.
Đối với anh, mẹ luôn là một người phụ nữ tuyệt vời nhất.
24 Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương đều đến nhà của Lan Phong. Cả ba đều biết nếu đến vào lúc này thì sẽ không tránh khỏi những lúc chạm mặt với người ấy.
25 Sáng sớm, sau khi đưa Vũ Đằng về Đông gia thay trang phục thì Lan Phong đã điều khiển xe đưa cô ra khỏi ngoại ô thành phố.
Vũ Đằng ngồi trên xe, tựa người vào ghế và kéo tay áo của anh.
26 Lan Phong ở trước phòng cấp cứu. Anh lo lắng đến nỗi cắn chặt môi đến bật máu. Vũ Đằng mà có mệnh hệ nào thì sao anh sống nổi đây?
-Vũ Đằng, nhất định cậu sẽ không sao! Không xảy ra chuyện gì đâu.
27 Sau khi Thụy Cơ rời khỏi Tiết gia thì mọi thứ đều thay đổi. Ngôi biệt thự không còn những tiếng mắng chử-i người hầu, Tịnh Xương cũng đã ngoan ngoãn hơn, chú tâm hơn vào việc học hành của mình.
28 -Mấy tên ruồi nhặng đó thật nhàn rỗi!
Vũ Đằng đưa mắt nhìn Lan Phong, cô vội để remote xuống bàn rồi lấy khăn chườm trên trán của anh ra.
-Lan Phong, anh ổn chứ?- Cô lo lắng đến nỗi chân tay quýnh quáng.
29 Vũ Đằng ngước mắt nhìn lên trời cao. Cô muốn quay lại làm công chúa, sống tẻ nhạt ở tẩm cung nhưng vẫn đỡ hơn bây giờ, tự do tự tại mà phải gánh nhiều đau khổ như thế này.
30 Đông Vũ Đăng xoa đầu Vũ Đồng và mĩm cười. Đã rất lâu rồi anh chưa được ôm em gái của mình vào lòng như thế này.
Vũ Đằng nhìn Vũ Đăng, anh rất giống Giao Ân_Đại thái tử và cũng là anh trai của cô và Lệ Vân ở Đông Thuyên Quốc.
31 Vũ Đằng ngồi trước bàn trang điểm. Lấy một thỏi son màu hồng nhạt tô lên đôi môi mềm mại của mình, cô khá hài lòng với ngoại hình vốn có. Lấy bộ trang sức trong hộc tủ ra.
32 . . . 3 năm sau. . .
Vũ Đằng từ từ mở mắt, cô thấy trước mắt là một màu trắng bao phủ trên trời lẫn dưới đất. Cô nhíu mày, nhìn mọi thứ xung quanh.
33 Lan Phong về nhà, anh vừa tham dự một cuộc họp rất quan trọng đối với công ty nên hiện giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi. Lúc nãy cũng may anh đã nhờ trợ lý của mình đón Vũ Đằng bằng không không biết cô phải chờ anh đến bao giờ.
34 Xe của Lan Phong dừng trước ngôi biệt thự sang trọng bật nhất nhì trung tâm thành phố. Anh xuống xe rồi mở cửa cho Vũ Đằng.
Vũ Đằng bước xuống, cô mĩm cười, khoát lấy tay anh.
35 Vũ Đằng lờ mờ tỉnh dậy, cô đưa tay lên dụi dụi hai mắt. Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cô mím chặt lấy môi. Cô từ từ mở mắt, hình ảnh mờ mờ ảo ảo dần dần xuất hiện.
36 Lan Phong tựa người vào tường. Ánh mắt của anh vô vọng nhìn vào cửa phòng cấp cứu. Anh chỉ mong muốn được thấy một tia sáng, một tia sáng nhỏ nhoi để mang người con gái anh yêu nhất quay về nơi đây.
37 -Thần thiếp phản đối!
Tất cả mọi người trong Long Triều Điện đều nhìn về nơi phát ra tiếng nói ấy. Các vị quan văn võ đều xanh cả mặt mày. Tất cả cúi đầu xuống, chẳng một ai dám ngước lên.
38 Vỹ Ái cùng Lệ Vân quay trở về Thanh Diên Điện_tẩm cung của Lệ Vân. Vừa đi, cả hai vừa trò chuyện cùng với nhau.
-Tỷ thấy Liễu Phi làm như thế là rất sai nhưng hình phạt đó của Phụ Hoàng quả thực rất nặng.
39 Vỹ Ái quay về Xuân Xuân Dược, nàng ra lệnh cho Tiểu Y đặt con thỏ lên bàn rồi ngồi xuống, nheo mắt nhìn nó.
Tiểu quỷ Di Bối Bối này cũng thiệc là, gặp lại nhau cũng chẳng chào hỏi một tiếng.
40 Đông Duẩn đang ở bên trong Hoa Tiêu Điện xem tấu sớ thì Bách Công Công đi vào và hành lễ.
-Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.
-Trẫm miễn lễ, Bách Công Công mau bình thân.