21 Nhìn bộ mặt của Tuyết Vi dữ tợn như người đàn bà đanh đá, Hoàng Phủ Minh nhìn thế nào cũng không thấy cô giống như là tiểu thư khuê các xuất thân danh môn, mà cực kỳ giống một người phụ nữ bị bệnh thần kinh!
“Người phụ nữ, điên đủ rồi chưa?!” Một tiếng gầm nhẹ rơi xuống, sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm đẩy Tuyết Vi đang phát cuồng đi ra ngoài.
22 Thời gian giống như đông lại.
Tuyết Vi mở to mắt, nhìn chằm chằm cái mông rắn chắc của người đàn ông.
“Ôm…… Ôm……”
Còn không đợi cô tự nói ra chữ 'Áy náy'.
23 Thời gian giống như đông lại.
Tuyết Vi mở to mắt, nhìn chằm chằm cái mông rắn chắc của người đàn ông.
“Ôm…… Ôm……”
Còn không đợi cô tự nói ra chữ 'Áy náy'.
24 “Phát sốt sao?” Khép lại lịch bệnh, Tuyết Vi nâng lên mí mắt, lạnh lùng hỏi.
“ừm. ”
“A, ha hả, anh có nghĩ tới…… anh cũng sẽ có ngày hôm nay sao?!” Cô câu môi cười, đôi tay vây quanh trước người chậm rãi tới gần Hoàng Phủ Minh.
25 “Tuyết Vi, vì sao chị đột nhiên tò mò đối với soái ca kia? Nên sẽ không, cũng bị anh ta mê hoặc rồi sao?!!”
Không!
Cô chỉ muốn biết anh tên gọi là gì, trở về viết tên của anh lên quần lót, mỗi ngày đánh rắm thúi chết anh ta!! “Ha hả, chị chỉ là tò mò mà thôi.
26 Đủ tàn nhẫn!
Đủ tàn nhẫn nha.
Cảm tình anh là muốn gọi mình hầu hạ anh tắm rửa sao??!!
Tuyết Vi nuốt xuống cảm giác buồn nôn, kiên trì đi theo người đàn ông vào phòng tắm ……
‘rào rào ’ tiếng nước truyền ra từng đợt, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ.
27 “Không cần, cô thu dọn đồ vật đi. ” Hoàng Phủ Minh cầm thường phục mới đi tới toilet.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy người phụ nữ này hôm nay quá không bình thường, mỗi lần thấy cô đều là một bộ dáng cả vú lấp miệng em không chịu thua, không đến mức chỉ trong một buổi tối liền thay đổi tính cách đi?!
Mắt đen sâu không thấy đáy vừa chuyển, anh thay xong quần áo liền đi theo Tuyết Vi rời khỏi phòng bệnh……
“này!! Này!! Mau xem, mau xem, soái ca phòng bệnh 403!”
Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi đi song song ra ngoài bệnh viện, những y tá nhìn thấy bọn họ sôi nổi ghé vào cửa sổ si mê nhìn bóng dáng anh rời đi, quả thực bị mê ba hồn mất hết bảy phách.
28 “Các người khiêng anh ta lên phòng trên lầu của khách sạn cho tôi, sau đó…… Đi theo anh ta chụp mấy tấm ảnh!” Ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: “Hừ, tuy rằng anh đang nằm viện, cũng là thời gian tại chức, lúc này ra ngoài tìm phụ nữ chơi, lại còn bị người khác chụp ảnh.
29 Mẹ nó……
Cũng đúng, anh là đàn ông anh để ý cái gì? Nhưng vấn đề…… “anh nói lời này tính là tiếng người sao?!!”
“Vậy cô muốn tôi nói gì?!”
“tốt xấu gì anh cũng phải nói một câu……‘ không quan hệ, cô đừng sợ, tôi sẽ phụ trách ’ lời nói như vậy chứ?!!”
Phụ trách??? Được!
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh chậm rãi để sát vào cô, nơi khóe môi khơi mào một độ cung đẹp: “Không quan hệ, cô đừng sợ, tôi sẽ phụ trách, có thể sao?!”
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trầm xuống, gầm nhẹ: “Ai cần anh phụ trách?!!!”
***!!
Vì sao bây giờ anh muốn bóp chết bà điên này như vậy?!!
“A!!! Xong đời! Xong đời! Lúc này thật xong đời!!!”
“cô lại làm sao vậy?!!” Hoàng Phủ Minh không kiên nhẫn nhíu mày.
30 “Xin lỗi, Chị hai, em đã xé nát. ” Cô chỉ là nghĩ kéo dài thời gian hủy diệt ảnh chụp thôi!
Trong bàn tay, ảnh chụp đã biến thành những mảnh vụn.
Tuyết Phỉ Nhi trừng lớn đôi mắt, nắm tay gắt gao nắm lại.
31 “hừ, vì sao bên trong ‘ bao cao su ’ đến bây giờ vẫn là cái màu này?” Nhặt lên thật cẩn thận từ trong thùng rác, cô mở to hai mắt nhìn.
Giây tiếp theo……
“Lưu manh! Lưu manh xấu xa, đừng để tôi thấy anh, nếu không…… Tôi kêu anh nha muốn sống không được muốn chết không xong!!!”
Binh đoàn thứ ba, bộ phận chữa bệnh, văn phòng tổng binh trường.
32 Con ngươi lạnh băng quét áo mưa đã sử dụng qua trên cái bàn kia, anh ra vẻ khó hiểu nghiêng đầu: “hả?”
“anh bớt giả ngu cho tôi!! Tôi hỏi anh, anh để dầu gội bên trong hù dọa người, chơi vui sao?”
“Tôi thật không nghĩ tới, anh đường đường là một tướng quân binh đoàn thứ ba vậy mà có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy?”
“Gọi người đánh tôi ngất không nói, còn chụp ảnh, một bức ảnh giả tạo ra bộ dáng chúng ta ở trên giường, anh không cảm thấy thực vô sỉ sao?!”
Tuyết Vi đi học ở trường quân đội Hoàng Bộ, ngành chính là y học, đối với ‘phương diện kia’ tự nhiên hiểu biết một ít.
33 Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, nhàn nhạt cười nói: “Tôi và tân nhiệm tổng binh trường cũng không phải rất quen thuộc, nếu các người hỏi tôi anh ta là ai, kỳ thật…… Các người cũng đã gặp qua.
34 Hả……
Tuyết Vi choáng váng, hoàn toàn choáng váng.
khi mới vừa thấy người đàn ông này, bộ dáng anh hùng hổ đứng ở cửa, quả thực dường như muốn tìm người đánh nhau, cô còn tưởng rằng người đàn ông này là bạn tốt của Mộ Thần Hiên, không nghĩ tới……?
“cô, đừng thấy Mộ tướng quân, người này thoạt nhìn rất đứng đắn, kỳ thật trong mình đầy ý nghĩ xấu.
35 Tuổi bà xem ra cũng hơn bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt để lại không ít dấu vết tang thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi bà còn trẻ nhất định là một vị tuyệt sắc giai nhân.
36 “Tiểu thư, cô có việc dấu diếm đúng không?” Ninh Ninh thu hồi thuốc mỡ, sắc mặt nghiêm túc ngồi xổm trước mặt Tuyết Vi.
“Ha hả, đứa nhỏ ngốc, đừng suy nghĩ loạn.
37 Chỉ thấy, bên dưới góc phải rừng rậm, trên người Tuyết Vi mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, nhắm mắt lại, đôi tay duỗi thẳng, lảo đảo lắc lư đi tới trước, vừa thấy thật giống người mộng du.
38 “Đôi mắt của cô xảy ra chuyện gì sao?”
“Cũng là đám người kia làm. ”
Trầm mặc.
Hoàng Phủ Minh nghỉ chân sau một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Cùng đi với tôi.
39 Tuy rằng, giữa bọn họ trao đổi cũng không nhiều. Chính là, người đàn ông lại để lại ấn tượng khắc sâu cho cô ……
Lời nói không quá nhiều, lại có chút lạnh nhạt, cho người ta một loại cảm giác an toàn.
40 “Từ từ, tam tiểu thư!!!” Tiểu Hề cảm giác được có sự kỳ quặc, lập tức kêu Tuyết Vi: “Tam, tam tiểu thư, tôi nghĩ tiểu thư nhà tôi lúc này hẳn là đã tỉnh, mời cô vào đi……”
A.