Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam Chương 28: Chương 28
Chương trước: Chương 27: Tiếp Tục Thả Câu
Nam kỹ bên này đang nói rất vui vẻ, không ngờ 'phịch' một tiếng cửa phòng bị người đá văng ra. Vẻ mặt Tôn Diệu rất không tốt xông vào, khóe môi nở nụ cười hung tàn, trực tiếp đẩy người đang cản trước mặt ra, phóng thẳng về phía Phương Tư Ninh.
Còn chưa chờ đến lúc ả đến gần người hắn…
"Buông tay ra."
"Muốn ăn đòn đây mà!"
Tiếng quát tháo nổi lên, một bầu rượu bay qua, 'choang' một tiếng, bầu rượu chuẩn xác nện ngay trán Tôn Diệu rồi lập tức rớt xuống đất vỡ tan.
Gân xanh trên trán giật giật, lửa giận bốc cháy không thôi, Tôn Diệu lại liều mạng nhào tới muốn tóm lấy Phương Tư Ninh, có điều vẫn chưa chạm vào đã cảm thấy một nguồn sức mạnh ập tới, tiếp theo da đầu nóng bỏng đau xót, mặt trái đã trúng một quyền.
Ả quát to một tiếng, cả người đã bị Thẩm An Bình hất qua một bên. Gương mặt tuấn mỹ của Thẩm An Bình đỏ bừng giận dữ, mạnh mẽ bưbước tới đạp lên người ả. Ngô Tử Âm lạnh mặt gọi một tiếng, ngoài cửa lập tức có mấy hộ vệ tiến vào nhập cuộc. Bọn họ vung tay ra là lập tức tóm chặt lấy Tôn Diệu, trong nhã thất náo loạn thành một đoàn, những âm thanh linh binh lách cách, la hét, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm…
Mấy nam kỹ nhất thời sợ đến muốn ngất đi, cuống quít trốn qua một bên sợ bị quyền cước quét trúng.
Đúng là náo nhiệt, Phương Tư Ninh thở dài, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tranh giành nam kỹ là chuyện thường tình ở thanh lâu, đặc biệt là ở Hương Xuân lầu thì càng nhiều, có thể nói là hai ngày ba bữa là có màn trình diễn võ thuật. Mọi người đều là người đi ra ngoài tìm vui, càng là những trường hợp ồn ào thì càng thích thú. Mấy nam kỹ cũng dựa vào chuyện đó để nâng cao giá trị bản thân. Tôn Diệu mới trốn từ phủ ra, bên người tất nhiên không có hộ vệ, dĩ nhiên là bị đánh một trận tơi tả, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ cười ả vô năng, không ai nghĩ theo hướng khác.
Cuối cùng Tôn Diệu chỉ có thể ôm thiệt thòi, nổi giận đùng đùng rời đi, khi đi tới cửa sổ đột nhiên bị một sợi dây lụa cột tóc từ phía trên buông xuống cản đường. Ả nổi giận nắm lấy sợi dây lụa đó, ngẩng đầu lên nhìn, thấy tiểu Cảnh đang đứng dựa vào cửa sổ nhìn mình nở nụ cười.
Tôn Diệu sửng sốt, chớp mắt đã nhìn thấy tiểu Cảnh đi xuống lầu, trên tay lại mang theo một cái bao đưa cho ả, sau đó vẫn cứ cười hì hì. Cầm cái bao trong tay ả vẫn cảm thấy có gì không đúng, hầm hừ mở bao ra, trong đó có khoảng mười lượng bạch ngân.
Thấy Tôn Diệu đã hơi bình tĩnh, tiểu Cảnh lại cười cười:
"Công tử có nói, tẩu tẩu và đại ca của người thiếu công tử mười vạn lượng, thời gian gần đây người thua ba vạn lượng xem như là tiền lời, số tiền này xem như là tiền công người vất vả mấy tháng nay, đa tạ người đi sớm về tối mang tiền đến cho công tử."
Tôn Diệu vốn cho rằng chỉ cần dùng toàn bộ tinh lực là sẽ có được mỹ nhân trong tay, không ngờ chỉ một bước là

Xem tiếp: Chương 29: Chương 29