41
Author: Lục Lạc Nhi
Tần Lục im lặng không nói một lời, hắn ngồi trên mái nhà của Lăng phủ, uống hết bình rượu này đến bình rượu khác. Uống đến mức thần trí của hắn cũng không còn đủ tỉnh táo nữa rồi, những hình ảnh trong ký ức của hắn như sống lại.
42
Author: Lục Lạc Nhi
Tu La quốc vẫn cứ như trước, bị bao phủ bởi màn đêm dài vô tận, ngay cả một tia nắng mặt trời cũng chưa từng xuất hiện. An Đình thong thả ngồi trước nhà lao bằng sắt, gia cố thêm phong ấn ở nơi này, nàng làm mọi thứ rất chậm rãi không một chút gấp gáp.
43
Author: Lục Lạc Nhi
Chúng phương hoa lạc động huyên nghiêm
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiên
Ám hương phù đông nguyệt hoàng hôn.
44
Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vào bả vai của Huyền Vũ, muốn hắn buông nàng ra. Trước đây nàng đối mặt với tình cảm của hai người họ, đều đứng ở lập trường người ngoài để nhìn vào.
45
Author: Lục Lạc Nhi
Khi nàng gặp lại đám người Huyền Vũ thì trời đã tối, tình hình doanh trại và cấm địa đều được an bày chu toàn. Lạc Nhi khó khăn lắm mới có thể dỗ Lăng Nguyên đi ngủ, khúc nhạc “Trường thọ nguyên niên’’ này không biết Lăng Nguyên đã luyện trong bao lâu.
46
Author: Lục Lạc Nhi
Lăng Nguyên nói là làm, đối với những kẻ sống sót sau cuộc mưu phản thành Tây An, hắn đều không bỏ qua. Không chỉ bọn chúng bị xử tử, mà ngay cả gia tộc và quốc gia đứng sau lưng chúng cũng bị ảnh hưởng.
47
Author: Lục Lạc Nhi
Lăng Nguyên choàng áo qua vai, đi đến trước mặt nàng, sống lưng thẳng thắp, dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt của hắn lại tràn ngập sự vui mừng.
48
Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi nhắm mắt lại, ngón tay đảo nhịp trên phím đàn càng lúc càng nhanh, bất giác nàng cau mày. Không cảm nhận được, nàng không thể cảm nhận được nơi cuối cùng phát ra sức mạnh tập kích vào các nàng.
49
Author: Lục Lạc Nhi
“Lạc Nhi, nàng biết rõ ta yêu nàng, tại sao vẫn đặt hắn trong tim?’’ Huyền Vũ nhìn nàng giống như muốn khóa chặt hình bóng nàng trong đó.
50
Author: Lục Lạc Nhi
Nụ cười của Tần Lục vụt tắt, hắn nhìn về phía cơn cuồng phong đang hút chặt lấy bọn họ, đôi mắt khẽ nheo lại đầy nguy hiểm.
51
Author: Lục Lạc Nhi
Thiếu nữ vận hồng y như lửa, ngồi trên tán hoa mai đỏ rực, bên cạnh là thiếu niên tuấn tú, bàn tay không hề rảnh rỗi mà bóc vỏ hạnh nhân cho nàng.
52
Author: Lục Lạc Nhi
Uyển Chi ngồi trên ghế, bất lực nhìn phu thê Hàn Hạ đang quỳ trước mặt. “Sư phụ, xin người tha thứ cho đồ đệ bất hiếu. Đã không dạy dỗ được tiểu chất khiến hắn làm ra những chuyện tày đình này.
53
Author: Lục Lạc Nhi
“Sao thức ăn của tiểu thư còn đặt ở đây?’’ Tổng quản nội cung hỏi, ánh mắt không hài lòng nhìn cung nữ trước mặt. Cung nhân kia run sợ không dám đáp lại lời bà, vội vàng quỳ xuống đất: “Ma ma, là tiểu thư nói chưa đói, bảo nô tỳ đặt ở đây.
54
Author: Lục Lạc Nhi
Thời khắc chiếc bánh hoa mai chạm vào đầu lưỡi, Lạc Nhi nghe được âm mật của Doãn Minh truyền đến: “Huyền Vũ đã đến rồi!’’ Lạc Nhi im lặng nhai chiếc bánh thật cẩn thận, nhưng đôi mắt của nàng nhìn hắn lại ánh lên tia khác thường.
55
Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi cảm thấy không ổn, nếu muốn bắt Lộng Ngọc có các nàng cùng giúp sức không phải sẽ nhanh hơn sao? Trong lòng nàng cũng đã có tính toán, một khi bắt được Lộng Ngọc nhất định nàng sẽ không tha cho hắn.
56 Mạch Tích Vân che giấu cảm xúc khó chịu vừa xuất hiện trong lòng, hỏi Mị Cơ: “Mẫn Mẫn, muội thật sự đã yêu Hàn Hạ sao?’’ Mị Cơ không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của nàng, đôi mắt kiên định nhìn nàng: “Phải, yêu đến mức muội không còn là chính mình nữa rồi.
57 Ta tự hỏi bản thân ta đã làm gì nên tội, hay kiếp trước đã từng tạo ra nghiệp chướng gì, mà tất cả những người ta yêu mến đều rời bỏ ta. Phụ thân và bá phụ hy sinh trong trận chiến yêu ma, điều bắt nguồn của mọi sự cũng chỉ vì một người con gái, Thượng thần Uyển Chi.