Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc Chương 81-82
Chương trước: Chương 79-80
Chương 81:Khó xử
Sáng sớm, chiếc Cadillac màu đen dừng ở cửa bệnh viện Hamburg, Thái Gia Tuyền cởi dây an toàn ra, đang chuẩn bị xuống xe, móng tiểu Cẩu của Thái Gia Tuyền liền bị bắt được.
“Còn chưa tập thành thói quen?” Hạ Cẩm Hiên nhếch miệng hỏi.
Thái Gia Tuyền uất ức quay người lại , chuồn chuồn lướt nước hôn một cái trên mặt Hạ Cẩm Hiên, xấu hổ quay đầu giống như chạy trốn ra khỏi xe.
Hạ Cẩm Hiên ngoác miệng cười lớn, nhìn theo bóng người đang đi về phía bệnh viện la lớn: “Buổi tối anh muốn ăn thịt bò!” Sau đó nhận lại được thái độ xem thường đáp lại, hài lòng nổ máy xe đi.
Thái Gia Tuyền ở trong lòng mắng, vẫn bước vào cửa chính của bệnh viện, nhưng mới đi hai bước, liền ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện trước mặt của cô không phải ai khác, chính là người mấy ngày qua Thái Gia Tuyền chôn sâu trong lòng không dám nghĩ đến Lâm Phong. Lâm Phong lúc này mặc một bộ âu phục màu đen, cùng khí chất trầm ổn tự tin của hắn phối hợp rất vừa vặn. Thân hình cao ngất đứng ở trong đó, làm cho không người nào có thể bỏ qua được sự hiện diện của hắn.
Nhớ lại năm đó, chỉ có đi cùng giáo sư tham gia hội nghị chính thức lúc đó hắn mới mặc, bình thường phần lớn là mặc quần tay áo sơ mi mang phong cách nho nhã. Mà mỗi lần nhìn thấy hắn mặc âu phục, Thái Gia Tuyền cũng sẽ trở nên si mê quần lấy hắn nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, nhìn chán rồi mới cho hắn đi.
Vào giờ phút này, trong lòng Thái Gia Tuyền lại có quá nhiều cảm giác ngổn ngang, trừ kinh ngạc, không biết còn có mùi vị gì. Nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh lại ở chỗ này?”
Lâm Phong trong mắt lóe lên ưu thương, ngay sau đó trở nên ôn hòa cưng chiều mỉm cười: “Anh xin sang bên này làm đề tài, sáng sớm hôm nay trình diện. Thế nào? Có vui không?”
Thái Gia Tuyền một hồi kinh hoảng, đúng vậy, là kinh hoảng mà không phải vui mừng, cô một chút cảm giác vui mừng cũng không có.”À, bệnh viện Berlin không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng là nơi đó không có em.” Lâm Phong không thèm để ý chút nào câu nói của mình nghe thật buồn nôn.
“. . . Em nên lên rồi.” Thái Gia Tuyền nói xong, cúi đầu bước nhanh đi vào phía trong.
“Vừa đúng, ở cùng tầng đấy.” Lâm Phong đi theo cô cùng bước vào thang máy, hắn nói không sai, cả khoa tim mạch đều ở tầng 11.
Thái Gia Tuyền nhìn Lâm Phong bên cạnh, trong lòng cảm thấy không vui, có chút buồn bực. Cô cũng không rõ buồn bực này là do Lâm Phong xuất hiện có thể khiến quan hệ của cô cùng Hạ Cẩm Hiên trở nên rối rắm, hay là bởi vì mình cùng Hạ Cẩm Hiên bắt đầu tìm hiểu sẽ khiến Lâm Phong đau lòng. Bực mình liếc Lâm Phong một cái, trong lòng có loại cảm giác khiến cho khó xử.
Định tránh không ọi người để ý, khi cửa thang máy mở ra, hai người một trước, một sau bước vào phòng họp. Theo lệ thường, mỗi tuần buổi sáng, khoa tim mạch toàn bộ các sinh viên và đồng nghiệp sẽ đến sớm nửa giờ, cùng họp giao ban(này sáng thứ 2 nào mẹ mình cũng họp nên mình biết).
Mà nội, ngoại hai khoa cho tới giờ đều là không phân biệt (này không rõ lắm như ở nước mình thì phân rõ lắm), mọi người trong công việc chắc chắn sẽ cần trao đổi học hỏi lẫn nhau(ai chà ít liên quan lắm có gì cần học cũng không trực tiếp học hỏi như thế mà phải mời hội chẩn lên lịch hẹn ngày và chỉ định tên bs thôi vì 1 khoa cả trăm bs chỗ đâu và thời gian đâu mà họp thế chứ …và ai rảnh mà tuần nào cũng họp thế này…Đây mới là thực tế…he he…ta biết vì từng đi làm trong bv cũng tương đối coi là lớn), chỉ có điều nhân viên khoa ngoại nthường ở nội trú (cái này thì có nhưng ai đi nội trú thôi đi 2 năm về thành thạc sĩ nhưng thời gian đó ko được về nhà dù nhà gần, chứ thường thì có bs trực mà), còn nhân viên khoa nội thì khi cần mới đến phòng khám bệnh, tuy vậy nhưng không phải là tuyệt đối.
Thực ra vài năm gần đây khi Lâm Phong còn chư tìm ra mọc tiêu mới của cuộc sống thì khám và tiếp xúc nhiều với bệnh nhân khiến anh không cón than trời trách đất mà từ từ lấy lại tự tin. Về y học hắn luôn có khả năng thiên phú, nghiên cứu giải phẫu bệnh lý cũng đạt được thành tựu không nhỏ.
. . . . . .
Cuộc họp kết thúc sớm, sau khi nghe các Bác sĩ ký cựu trong khoa giới thiệu về Lâm Phong với một loạt lời khen, Thái Gia Tuyền cũng thực sự sợ ngây người, học trưởng này về y học là một tài năng khiến người ta kinh ngạc.
“Tiểu Tuyền.” Sau khi họp xong, bọn họ tách ra, Lâm Phong gọi lại Thái Gia Tuyền: “Buổi trưa chờ anh rồi cùng đi ăn, anh đối với nơi này không quen, mới vừa rồi lễ tân chỉ anh căn tin nhưng có thể không tìm được.”
“À.” Thái Gia Tuyền trả lời một tiếng, đưa mắt nhìn Lâm Phong đang đi về phía khoa nội, cho đến khi thật xa nhìn không thấy nữa, mới yên lặng xoay người đi đến khu nội trú. Trong lòng vẫn không biết có nên nói với Hạ Cẩm Hiên không đây?
Chương 82: Hẹn cùng Lâm Phong
“Tiểu Tuyền, hôm nay bảy khoa nói muốn mở tiệc hoan nghênh để giao lưu cho anh, em sẽ đến chứ?” Buổi trưa ở trong phòng ăn, Lâm Phong với vẻ mong đợi hỏi Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền đang vùi đầu ăn cơm, trong miệng cắn một miếng thịt chân giò nướng say sưa ngon lành nhai, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, muốn nói chuyện lại ngại vì miệng đầy thức ăn, chỉ có thể vội vàng dùng sức nuốt xuống.
“Ha ha, em chính là cái bộ dáng này, từ từ ăn hết rồi nói, gấp gáp như vậy làm gì?” Lâm Phong nhìn cô dáng vẻ khả ái, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô.
Động tác thân mật này lúc trước rất thường, nhưng bây giờ hai người quan hệ lúng túng, khiến cho động tác này trở nên đặc biệt đột ngột.
Thái Gia Tuyền rụt đầu lại, trốn thoát bàn tay kia của hắn, Lâm Phong thấy thế ánh mắt tối lại, thở dài bất đắc dĩ một tiếng: “Tiểu Tuyền, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao?”
“Không có, em không có trách anh!” Thái Gia Tuyền lắc đầu giải thích, nhìn thấy ánh mắt thương cảm của hắn, hẳn là có chút không đành lòng, không đợi Lâm Phong nói gì, vội nói tiếp: “Ha ha, buổi tối anh có tiệc hoan nghênh và giao lưu, tại sao có thể thiếu em đây?”
Lâm Phong ngẩn người, cười thầm, cũng bắt chước đổi đề tài khác: “Đúng vậy, nếu không ngay cả một người quen cũng không có anh sẽ rất lúng túng.”
Thái Gia Tuyền mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại rối rắm Hạ Cẩm Hiên buổi sáng nói câu kia”Buổi tối anh muốn ăn thịt bò!” . Bất đắc dĩ rối rắm hết nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là quyết định lát nữa Hướng Lão Bản đại nhân xin nghỉ. Trong lòng bất giác một chút đau lòng, dù sao mình ở bệnh viện thực tập tới nay, mỗi ngày buổi trưa đều ở đây ăn cơm căn tin, đã thật lâu không có vì Hạ Cẩm Hiên đã làm cơm trưa rồi, hại hắn mỗi ngày buổi trưa ở trường ăn”món tây”, hiện tại liền cơm tối cũng lại đổ thừa có việc, thật sự thật xin lỗi “Tiền lương” 300 Euro kia.
. . . . . .
Buổi chiều sửa sang lại lịch xoay vòng trực, Thái Gia Tuyền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Cẩm Hiên.
“Hiên. . .” Thái Gia Tuyền nhẹ giọng nói trong điện thoại, trầm tĩnh một lát trong lòng đang sắp xếp lời nói, nhưng không đợi mở miệng, liền nghe điện thoại bên kia truyền đến tiếng Hạ Cẩm Hiên có chút mệt mỏi: “Tuyền, anh hôm nay buổi tối có thể không về nhà ăn cơm, có vài nghiên cứu báo cáo muốn cùng bạn học sửa lại, sáng sớm ngày mai sẽ phải xong, cho nên có thể sẽ về rất khuya.”
Thái Gia Tuyền như được đại xá, vốn là chuẩn bị nói cho hắn biết tối nay có liên hoan, không thể về nhà làm cơm tối, hiện tại hình như không cần, chỉ cần ăn uống xong không thể chậm trễ, có thể sẽ về nhà trước hắn.
“A, vậy cũng tốt, em ngày mai sẽ làm thịt bò cho anh.”
“Ừ, anh thích em làm cà chua sốt thịt bò ~” Hạ Cẩm Hiên bổ sung: “Nhớ mua cà chua.”
“Biết rồi, buổi tối lái xe cẩn thận một chút.” Thái Gia Tuyền nói, cực kỳ giống vợ đối với chồng dặn dò, điều này làm cho trái tim Hạ Cẩm Hiên ấm áp, vui vẻ ừ một tiếng, hài lòng cúp điện thoại.
********************
Sau khi xong việc, Thái Gia Tuyền thay xong quần áo mới từ phòng thay quần áo ra ngoài, đã nhìn thấy Lâm Phong chờ ở cửa.
Lâm Phong cười nói: “Hôm nay chỉ có thể mượn dùng xe của tổ trưởng, hắn tối nay có việc, không thể cùng đi cùng chúng ta, nên bồi thường, ượn cái xe.”
“Ha ha, anh là người đầu mượn được của tên mặt đen bao công đó, xem ra anh được đối xử không giống với cảm giác ban đầu ~” Thái Gia Tuyền trêu ghẹo nói.
“Không có biện pháp, anh không có xe, cuối tuần này dẫn anh đi mua một chiếc thôi.” Lâm Phong mong đợi nhìn Thái Gia Tuyền nói.
“Tốt ~ mua Volkswagen Beetle ~” Thái Gia Tuyền vui vẻ cười, nhớ trước kia, cô mỗi lần ở trên đường thấy tạo hình đáng yêu Volkswagen Beetle, sẽ hướng về phía Lâm Phong cực kì hưng phấn mà nói”đầu đá, mau xem, nó thật đáng yêu a ~”
Lâm Phong chế nhạo nhìn cô nói: “Đúng là không thể thay đổi được tầm nhìn!”
Thái Gia Tuyền nhíu lỗ mũi làm mặt quỷ, vui vẻ đi tới bãi đậu xe. Lâm Phong im lặng theo sát ở phía sau, nhìn bóng lưng cô sôi nổi, giống như hình ảnh hắn quen thuộc tiểu Tuyền đã quay trở lại.(akinomi: ta ghét chị này không rõ ràng)
Xem tiếp: Chương 83-84