41 Gió nhẹ hiu hiu, hương trúc say lòng người. Bùi Mạch Ninh cùng Bùi Mặc Hải, hai huynh muội thích ý ngồi xuống bên bàn đá, tỉ mỉ thưởng thức rượu thanh trúc.
42 Bốn phía Dược Vương Cốc hài hòa trong lành, hoa thơm quả ngọt, thỉnh thoảng lại nhìn thấy hầu tinh chuyền cành qua lại. Bùi Mạch Ninh cùng những người đi cùng đã ở Dược Vương Cốc này hơn nửa tháng.
43 Suốt dọc đường xe ngựa không ngừng xóc nảy, hết xuống đèo lại tiến lên dốc. Ban ngày nhìn thấy đều là cỏ với cây, Dược Vương Cốc này bốn phía đều là bãi cỏ, một vùng thảo nguyên xanh rờn, cảnh sắc hút hồn người, không khí trong lành.
44 “Tránh ra! Tránh hết ra cho bổn tiểu thư- -”Thanh âm nghe rất yêu kiều vang vọng trên đường lớn. Cả khu phố giống như bị cướp càn quét qua, hàng hóa bị lật đổ bừa bãi, người thì nháo nhác chạy, khiến cho người ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi đối với vị tiểu thư kia, nhưng không có người nào dám động thủ.
45 “Chúng ta đúng là đã vào nhầm ổ tặc tử rồi. ” Úy Kỳ Dương trào phúng nói. Người xem vây xung quanh không khỏi có chút xấu hổ, đưa ánh mắt nhìn đôi tử nữ của Thành chủ, sự hèn mọn và khinh thường hiện lên trong mắt không có cố kị gì.
46 Mọi việc phát sinh có chút bất ngờ nhưng lại nằm trong phán đoán của mọi người. Vừa nghe thấy đám người Bùi Mạch Ninh nói ra chuyện Tần Nhạc nhờ chuyển giúp lệnh bài, Tần công tử cũng là đệ đệ Tần Nhạc – Tần Lộc, lập tức tươi cười rạng rỡ mời bọn họ đến Tần gia bảo ở.
47 Đêm khuya tối đen như mực, gió lạnh nhẹ phẩy qua, tiếng khóc nỉ non càng làm cho ban đêm tăng thêm sự âm trầm. Bùi Mạch Ninh chỉ mặc một kiên váy áo đi ra ngoài, vuốt phẳng một lượt cánh tay, thật đúng là có chút lạnh.
48 Người ngoài cũng có thể nhìn ra được tâm tình của Bùi Mạch Ninh đang không được tốt. Loại tâm tình không tốt này của nàng đã kéo dài suốt mấy ngày hôm nay.
49 “Là ta quản giáo không nghiêm! Hai hài tử này, ta tất nhiên sẽ giáo huấn cẩn thận lại mới được. ” Trong giọng nói của Nam Lãng có phần buồn bã và mệt mỏi.
50 Dưới chân núi Tử Vi, có một thị trấn không lớn cũng không nhỏ, người sống ở đó lại vô cùng giàu có. Bởi vì có núi Tử Vi che chở, nơi này so với kinh thành thật ra cũng không kém là bao, chỉ là môn quy ít hơn một chút.
51 Mặc kệ những đệ tử kia rốt cuộc có tin hay không, dù sao đây là sự thật. Bọn họ tản đi, Tư Không Thu Trạm liền dẫn Bùi Mạch Ninh xuyên qua vài tòa đình viện, tới nơi phía sau núi.
52 Đỉnh núi Tử Vi cũng chỉ yên tĩnh thêm được có mấy ngày. Sau đó liền ngay cả Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương cũng thường xuyên vội vàng, không thấy bóng dáng.
53 “Ninh nhi…” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng không lạnh lùng bằng ngày xưa, nhiều thêm một chút khàn khàn, trầm thấp, nghe mà cảm thấy hương vị của tình yêu.
54 Thật sự là gặp phải chuyện không tốt mà!~~ Suốt mấy ngày nay, Bùi Mạch Ninh cứ nằm suốt ở trên giường, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó là nàng lại không khỏi chau mày.
55 Từ lúc bị Bùi Mạch Ninh đe dọa uy hiếp, tuy rằng không cam lòng nhưng Công Tôn Ngọc Không cũng dám lộ diện trước mặt nàng, chỉ biết đi quấy rầy Úy Kỳ Dương.
56 Tư Không Thu Trạm kiên trì làm cái máy lạnh, cả người tản ra lãnh khí, đứng cạnh cửa sổ, cũng không sợ đông lạnh bởi vì nhiệt độ ban đêm trên đỉnh Tử Vi này cũng không phải quá thấp.
57 Bên trong gian phòng , dưới ánh nến, Bùi Mạch Ninh cân nhắc nhiều lần, ánh mắt Tư Không Thu Trạm bây giờ cũng đã biến thành chờ mong, chậm rãi mở miệng: “Chàng còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc chúng ta ở Tần gia bảo không? Chính là tối hôm chúng ta đi đến rừng cây ở giữa Tần gia bảo và sơn trang của thành chủ Lang thành đó!Ta có cầm lấy một vật trên người của tiểu nam hài đó , kết quả lại bị một bóng đen đoạt đi, hiện tại ta đoán bóng đen kia có lẽ chính là yêu quái đến đấy bữa nọ!”Tư Không Thu Trạm như có chút đăm chiêu, đối với chuyện xảy ra tối hôm đó, hắn có ấn tượng.
58 “Ta nói này, nha đầu, sao ngươi cứ quan tâm đến Việt vương gia như vậy? Đồ nhi đáng thương của ta đây phải làm sao bây giờ?” Vân Sấu chưởng môn lộ vẻ đau lòng trên mặt, phỏng chừng đã ở vì chuyện Tư Không Thu Trạm bị ‘vứt bỏ’ mà bi thương thay.
59 Tư Không Thu Trạm vừa xuất hiện, lập tức toàn bộ ý nghĩ trong đầu Hoàng Phủ Việt phải thu liễm lại ngay lập tức, một lời tuyên án không cần phải nói ra.
60 Tư Không Thu Trạm ôm lấy eo thon nhỏ của Bùi Mạch Ninh, cứ trực tiếp như vậy mà ngồi xuống. Nàng bất đắc dĩ tạm thời không quay về chỗ ngồi dành cho gia quyến trên đài, ở nơi nào xem thì cũng giống nhau cả thôi.