21 -cốc. . cốc-vào đi-nó-đây là sữa của con-bà mavis-cảm ơn,nhưng tôi không thích uống sữa-nó-xin lỗi. . . nhưng tôi biết bà không phải mẹ tôi,tôi biết điều đó,xin bà hãy tìm gia đình giúp tôi-nó nói với giọng buồn miên man-đúng,ta không phải gia đình của con,ta cứu được con ở ngoài biển,nhưng con không thể xem ta là mẹ được sao-bà nhẹ nhàng vuốt tóc nó-tôi cần thời gian thích nghi-nó-thôi con ngủ đi,ta đi đây-bà rời giường nó-cánh cửa đóng lại,chỉ còn lại căn phòng tràn ngập ánh sáng đèn diện nhưng đối với nó giờ đây chỉ có màu đen bao phủ-6h30-em đi học nhé honey-nhỏ hôn má nó-sao lại gọi chị là honey-nó-thích-nhỏ-mà em học lớp mấy rồi-nó vuốt tốc nhỏ-em học lớp 10,thôi em đi à-nhỏ-căn nhà giờ chỉ còn nó với bà Mavis và đám người hầu,nó mò mẫm trong bóng tối,nó muốn tự mình xuống lầu,không biết là nó vấp té rồi đụng tường mấy lần-OMG,-cả đám người hầu nhìn thấy nó tự bước xuống lầu ai nấy đều hốt hoảng -cuối cùng thì sau bao gian nan nó cũng tới đích,nó mò mẫn tới chiếc ghế sofa -cho hỏi,phu nhân đâu-nó-dạ,phu nhân đang ở trên phòng nhưng người cũng gần xuống rồi-bà quản gia-nó đứng dậy bước đi,nó muốn ra sân nhưng cũng phải tốn khá nhiều công sức,cứ lần mò ra nào ngờ khi bước xuống bậc thềm thì -bịch-ủa sao không đau-nó thầm nghĩ và cuối cùng cũng có đáp án-là ai-nó vội né ra-tôi là jonh,tôi tới tìm phu nhân-anh trả lời-bà ấy ở trong đó,-nó-cảm ơn,cô có cần tôi giúp gì không-anh ân cần hỏi-xin lỗi,nhưng tôi tự xoay sở được-nó tiếp tục đi-anh bước vào trong,còn nó thì tức do cái sân quá rộng,trong khi không thể kiếm nổi một cái xích đu,nó đành vật vã đi vào nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian-chào phu nhân-anh cuối người-có chuyện gì mà mới sáng sớm tìm ta-một chất giọng uy quyền-dạ,chuyện về lô vũ khí ngài tính thế nào-anh -cậu hãy vận chuyển theo đường thủy,bến cảng không biết đâu,mà cho dù có biết thì cũng nhắm mắt làm ngơ-bà vẫn chát giọng đó-OMG,'mình vô nhầm ổ xã hội đen'nó đứng ngoài nghe hết.
22 -một đôi mắt tưởng chừng không thể thấy ánh sáng nữa,nhưng cuối cùng thì đôi mắt ấy cũng có thể thấy ánh sáng một lần nữa-10 ngày trôi qua với bóng tối khắc nghiệt,nhưng giờ đây nó có thể thấy lại-nào từ từ mở mắt-bác sĩ-sao thấy không-bà-ai ai cũng trông chờ hồi hộp,ánh sáng dần dần hiện ra trước mắt nó-thấy rồi-nó mừng rỡ nhìn ngắm xung quanh-ông giỏi lắm bác sĩ-bà-chào con-bà-phu nhân-nó -đúng-bà-Ailee-nó chỉ tay về phía nhỏ-ôi,honey mắt chị có màu tím đẹp lắm-nhỏ chạy lại ôm nó-ừm,em cũng đẹp và dễ thương lắm-nó vuốt ve nhỏ-bây giờ thì con cũng hết bệnh rồi,ta sẽ mở tiệc chúc mừng-bà nhìn nó triều mến-chuẩn bị party cho ta,mời tất cả các đối tác-bà một giọng uy quyền -vâng-bà quản gia-còn đây là lịch học của con-bà chìa ra cho nó một cái lịch còn hơn diễn văn-what?gì thế này,còn hơn là trại lính-nó tròn xoe mắt khi nhìn thấy cái lịch của mình-trời ơi,không lẽ là cái trại huấn luyện của mẹ-nhỏ nhìn nó với vẻ mặt chúc chị may mắn-cái gì mà vừa học trên trường vừa học ở nhà,ai chịu cho nổi-nó ngước lên nhìn bà than vãn-nhưng mà sao tôi phải học mấy cái này?-nó nhìn bà hỏi-con sẽ là người thừa kế của ta sau này-bà nói rất chi là thản nhiên còn nó thì mắt chữ A mồm chữ O-phu nhân bà có bị gì không,sao lại là tôi,còn Ailee mà,với lại tôi khi nhớ ra sẽ rời đi mà-nó xổ một tràn-không,Ailee không phù hợp vì sức khỏe yếu-bà vẫn nói không nhạt không mặn-vậy thôi,chắc làm cũng vui,nhưng khi nhớ lại thì tôi sẽ đi-nó nở nụ cười tươi-'dù sao thì bà ấy cũng đã giúp mình'-nó thầm nghĩ và có lẽ cách này sẽ trả ơn cho bà ấy-7h30-buổi tiệc diễn ra dưới sân nhà,nó nhìn xuống phải công nhân là cuẩn bị một bữa tiệc lớn như thế mà lại chuẩn bị nhanh mới ghê-e hèm-MC-chào mừng quý vị quan khách,hôm nay là ngày mà phu nhân Mavis mở tiệc ăn mừng vì cô con gái của bà ấy vừa hết bệnh-MC -nào xin chúc mừng phu nhân-MC-bốp.
23 -nó bây giờ thì vừa học xong trên trường còn phải tới gặp mấy ông già ở cái nơi huấn luyện đó,không còn gì khổ bằng. còn hắn thì mãi nhớ nó nhìn chiếc vòng cùng cái chìa khóa trong mấy tháng nay.
24 -cuối cùng thì 3 tiếng đồng hồ nó cũng hoàn thành cả hai được đi ngủ nó thì tay đau nhức mỏi rã rời,còn nhỏ thì khỏi nói hai đầu gối tím bước đi không nổi.
25 -thời gian thắm thoát thôi đưa,cũng đã hai năm trôi qua nó sống với kí ức mới không một chút buồn tẻ. hắn thì nhớ nhung nó từng ngày. nhưng ông trời trêu ngươi hắn làm cho hắn cùng Hạ Hy thành của nhau-lúc đó hắn say xỉn chẳng biết gì khi tỉnh lại thi thấy mình ở trong khách sạn cùng Hạ Hy.
26 -nó ngồi trong công ty mà không tài nào làm việc nổi vì mấy cai vụ hồi sáng-cốc cốc-vào đi-no-thưa giám đốc-thư kí-có chuyện gì-nó-dạ,có tổng giám đốc công ty Nguyễn Kỳ muốn gặp-thư ký-chúng ta đâu có làm ăn với công ty đó-nó cau mày lại-dạ,họ nói là có chuyện muốn nhờ giám đốc-thư kí-cô nghĩ tôi rảnh để mà giúp người khác sao-nó lạnh lùng nói-dạ.
27 -nó nhìn tấm ảnh treo trên tường nước mắt cứ thế tự nhiên rơi,chính nó cũng không biết vì sao lại có cảm giác rất ấm áp và thân quen-tôi. . . tôi-nó không biết nói gì -hãy ở lại nhé,,chắc chắn sẽ nhớ lại-Phong -nhưng.
28 -nhỏ do đau chân nên không thể kiếm nó được,bây giờ thì hay rồi ác quỷ giận rồi-nó đang chơi với bé Vũ cùng với M. Trang thì mẹ nó cũng trở về-chào phu nhân-người giúp việc-mama-bé Vũ gọi M.
29 -nó được đưa ra khỏi phòng cấp cứu-sao đi lâu vậy-Phong nhìn đồng hồ oán thán-sao rồi-Hạ Hy-dạ,xong rồi-người áo đen-tốt-Hạ Hy-nó hôn mê,còn ở nhà bây giờ thì Phong không biết kiếm ra nó chưa-dạ,cô ấy đang ở bệnh viện-vệ sĩ-sao lại ở đó-M.
30 -nó được hắn khoác chiếc áo và được đưa tới bệnh viện,ai nấy ráo riết tìm nó thì thấy hắn đang ôm nó-chuyện gì đã xảy ra?-mọi người nhìn thấy tình cảnh của nó thì không khỏi bàng hoàng-tính sao đi-hắn để nó lên băng ca(cái này hình như là cái giường đẩy á)-mày làm gì nó?-Phong nắm cổ áo hắn-tôi không làm gì cả-hắn quay mặt đi-nói,chuyện gì,ai làm-Phong hét lên-là Hạ Hy-hắn bình thản nói-sao?-ai nấy cũng đều kinh ngạc-tìm cô ta mau-bà ra lệnh cho đám vệ sĩ-mẹ nó thì ngồi im bất động-ai nấy cũng đều im lặng chờ đợi,nhìn vào căn phòng cấp cứu lạnh lẽo đó-2 tiếng sau-cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra-bác sĩ,sao rồi?-M.
31 nó bây h như một đứa con nít,nhưng rất thích chơi với hắn và bé vũ-ngoan nào,ta về nhà nhé-mẹ nó-không chịu đâu,muốn chú cơ-nó phụng phịu nói-chú đi làm rồi.
32 -nó ngồi ở nhà buồn muốn chết,nghĩ tới hắn thì tức sôi máu,còn lớp nhỏ thì eo ơi dọn hết cái trường này thì chết luôn là vừa-đêm đó hắn mua về rất nhiều kem cho nó,còn nhỏ và Huy thì rất lãng mạng đi xem phim rồi chơi đủ trò-này cô em,đi chơi với bọn anh-nhỏ ngồi đợi hắn mua nước thì gặp lũ côn đồ-tao không rảnh,mà tụi mày cũng chẳng có cửa-nhỏ-cô em nóng quá,nhưng anh rất thích-hắn ta đưa tay vuốt mặt nhỏ thì bị nhỏ nắm lấy và-rắc-cánh tay hắn bị bẻ gãy-á.
33 -trên chiếc xe bây giờ có môt bầu không khí trầm lắng,nó không dám nhin hắn lấy một lần. còn hắn thì khỏi phải nói nữa gương mặt đen hơn đít nồi-sao em lại ra ngoài?-hắn nhẹ giọng hỏi-cháu muốn đi chơi-nó-em.
34 -nó nhìn Hạ Hy đang nằm đó,đôi mắt nó nặng trĩu,mùi tanh của náu xộc vào mũi nó,-nhỏ chạy tới bên nó,còn Huy thì lo gọi người giúp-chị ráng chịu nha,lát nữa cấp cứu sẽ đến-nhỏ ôm nó-yên tâm,chị không chết được đâu-nó mỉm cười-anh Huy tới giúp em với-nhỏ-đỡ chị ấy lên lưng anh-Huy khom người xuống-chúng ta đi-nhỏ-nó bây giờ đã ngất đi trên vai Huy,còn hắn thì đang chờ họ ra,lòng hắn bây giờ như lửa đốt-em đừng có chuyện gì nhe Thư-hắn-cuối cùng thì hắn cũng thấy nó ra,lòng hắn vui mừng khôn xiết-ò e ý e-có thể nói là bệnh viện như nhà của nó,lúc nào nó cũng vào cái nơi chết sống này.