81 Chap 15. 1: NỘI BỘ " Em ko biết nhưng xin anh đừng nói Nói ra rồi anh có thấy vui ko? " Cuối cùng thì lễ hội thể thao cũng đã tới- lễ hội mà cả bọn " đấm đá" như bọn nó rất hóng chờ.
82 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tụi nó cũng chia nhau ra tìm, Jun và Zu tìm khắp khu giải trí, khổ nỗi nó quá đông và quá rộng, ko thể khoanh vùng lại rõ ràng chỗ nào cả.
83 Chap 15. 2: Khỏi nói cũng biết là tụi nó đã thi đấu hăng đến cỡ nào. Bọn hắn giành hạng nhất bóng chuyền nam, còn bọn nó thì ko bằng 1 chút, chỉ được hạng nhì bóng rỗ nữ thôi! Một phần còn lại thì đứa có giải đứa ko có.
84 Pj ko biết mình đã ngủ quên bao lâu. . . chỉ là khi tỉnh dậy kim ngắn chỉ đến con số 4 rồi. . . chưa tắm. . . tay thì bắt đầu sưng tấy lên hết. . . trông “ bụ bẫm” vô cùng.
85 Chap 15. 3: Sau trận thi đấu, mọi người trong đội cổ vũ rủ nhau đi trà sữa, Mon nói vào bên trong lấy gì đó mà cả bọn chờ mãi vẫn ko thấy cô bé trở ra nên cho vài đứa vào gọi.
86 Ken nhúng chiếc khăn mỏng vào thau nước ấm, sau đó vắt khô, giúp nhỏ lau 2 tay, khi chiếc khăn vừa chạm vào cổ nhỏ, nhỏ giật bắn mình, vội ngồi xa ra.
87 Chap 15. 4: - Sao? Có thu được gì ko? Vừa thấy bóng dáng Pj, Nan đã vội hỏi. - Mei ở phòng học của Mon đó!- Pj. - Chắc ko? - Ken. - Nghe đồn!!! - Pj ( O.
88
Tôi sẽ không níu kéo em thêm làm gì
Giờ đây chỉ còn lời tạm biệt mà thôi
Tôi sẽ rời bỏ em trong tấn kịch này, và tôi sẽ để em đi
Liệu em có tin tôi một lần cuối?
.
89 Chap 15. 5: - Cô làm gì ở đây? Nan đột ngột cất lời làm đứa con gái đang loay hoay chợt giật nãy mình. - N. . . Nan. . . !!! Nan nhíu mày, đó là chỗ ngồi của Mon trong lớp mà, thế nhỏ đứng đó làm gì? Nan tiến lại gần Mei, thấy tập sách trong hộc bàn Mon bị lôi ra ngoài, nằm vương *** dưới sàn, có mấy trang bị xé toẹt ra, dường như ko còn cuốn nào la nguyên vẹn.
90 Biết mọi ánh mắt săm soi mình, Nan có chút bực mình nên đứng dậy bỏ ra ngoài. Ra tới cửa thì đụng mặt ngay người mà bản thân ko muốn gặp nhất! Vậy là lách ngang người ta mà đi, lúc đó gió chợt thổi thoảng qua, tóc người đó bay bay để lộ ra vành tai vốn luôn bị tóc che phủ.
91 Chap 16: Bad boy - Bad girl or Bad boy - Good girl ~ Chap 16. 1: " Những gì cậu chịu đựng vì tôi thực sự là quá nhiều. . . Bọn con gái đó càng ngày càng quá đáng, hơn cả những điều mà tôi tưởng tượng.
92
“ Không phải cứ tạnh mưa thì sẽ có cầu vồng. . .
Cũng như là. . .
Ko phải cứ có 1 người hết lòng yêu thì. . . sẽ có 1 người đáp lại. .
93 Chap 16. 2: Hắn tiến lại phía giường Mon hỏi thăm vài câu, Jun có lầm ko nhỉ, hồi nãy thấy bóng dáng ai như là nó ? Vừa trông thấy hắn, cả bọn đang túm tụm trên giường Mon ko hẹn mà tháo nhau đứng dậy, rời khỏi chỗ đó.
94
- Anh có ý gì? Người anh cần về rồi!- Pj xoay lưng lại với Ken.
Ken im lặng. Tên đó đang chỉnh chỉnh gì đó trên lap của mình, đột nhiên Ken xoay lap về phía Pj, mặt nhỏ tỏ rõ vẻ căm phẫn!
- Anh.
95 Chap 16. 3: Vừa cho xe ra khỏi gara, định hướng tới bar mà tiến thì trên màn hình điện thoại nó bỗng hiện lên số của Pj. - Chuyện gì ? - À, Zu ơi, Pj muốn nhờ Zu 1 chuyện, mẹ Pj có chuyến bay đêm vào hôm nay, 1 tiếng nữa cất cánh.
96 Ban đầu còn nhỏ, thích Ken- tình cảm con nít, kể cả khi Ken với Khánh Hạ, nhỏ cũng mỉm cười vì người Ken chọn là chị! Cả chuyện sáng tạo ra đôi nhẫn, nhỏ cũng thức mấy đêm để design.
97 Chap 16. 4: @ all: thông báo trước là chap 16. 4 p1 này 2 bạn ý hum xuất hiện nhá, để mọi người khỏi phải thất vọng ;;) , hí hí. ( nhân tiện đây chúng ta để ý đến Ken- Pj chút nhá, họ bị bỏ quên roài.
98
Nửa đêm nó bật dậy với những giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt, lan rộng ướt cả vùng áo sau lưng và gối nằm. . .
Lại là giấc mơ đó. . . dạo này cứ quấy rối nó.
99 Chap 16. 4 ( cont) : Tối nay Pj ko ngủ trong phòng mình, phòng đó trước kia vốn là phòng Khánh Hạ, biết đâu lỡ cơn say của Ken vượt quá giới hạn của bản thân tên đó thì tên đó l;ại qua phòng Pj, tưởng nhỏ là Khánh Hạ thì sao? Chẳng lẽ nhỏ phải trở thành nhân vật " đóng thế" nghe những lời đầy đau khổ của Ken sao ? Nhỏ đâu phải Khánh Hạ chứ ! Con người thì phải biết tránh khỏi những đau thương mà bản thân đã lường trước ! Nhỏ tựa mình xuống chiếc ghế ngoài phòng khách, những cô hầu gái cứ đua nhau hỏi han vết thương trên tay Pj đang bị cắm sâu bởi những mảnh thủy tinh, nhỏ ko thể nói gì hơn ngoài cố nặn ra một nụ cười méo xẹo và mếch mó.
100
- Hah, ừa, chứ ko lẽ tao phải xin phép! – nhỏ đó nhìn nó cười.
- Ô, ra thế! Nhưng nói thẳng, phá lớp tao, để thành viên lớp tao khó chịu, đụng vào bạn thân tao, đụng vào em tao, mày nghĩ tao sẽ cho mày phắn dễ dàng thế à! – nó đưa mặt lại gần nhỏ con gái.