21 Ánh mặt trời nhẹ buông xuống. Cố Uyên ngồi trên ghế đá trong viện, đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, không nhìn ra tâm tình.
Lúc Bộ Tiện Âm đi vào, lưu ý thấy y phục trên người hắn đêm qua vẫn như cũ, trong mắt chợt lóe qua một tia hiểu rõ, đưa phong thư tới, nói: "Đêm qua đã dụng hình đối với nữ nhân kia, bất quá, nàng vẫn không chịu nói gì.
22 Rất nhanh, Tô Thanh chứng kiến một nữ nhân quần áo lam lũ bị Bộ Tiện Âm dắt tới.
Nói là "dắt" cũng không quá đáng chút nào.
Nàng toàn thân cao thấp đều bị trói bằng xiềng xích trầm trọng, quần áo cơ hồ thành vải rách lộ ra da thịt.
23 Cuối cùng vẫn không có manh mối nào cho Tô Thanh phỏng đoán, suy nghĩ mãi đến khi gã sai vặt dẫn hai người đến tiền đường.
Tên đầy đủ của Lô học sĩ là Lô Tùng Tuyết, nghe nói là sư đệ cùng Liễu Thừa Ân nghiên cứu học tập, cũng chính là sư bá của Cố Uyên.
24 Ngày kế, sáng sớm tinh mơ, đoàn người xuất phát đi Tùng Khê trấn, Lô Tùng Tuyết cũng tự mình ra cửa tiễn đưa.
Hắn vỗ vỗ vai Cố Uyên, lời nói thấm thía: "Chuyến này đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chiếu cố Phương Hoa thật tốt, không thể để nàng có sơ xuất gì.
25 Đứa trẻ nhíu mày nhìn Quý Loan, nói: "Nếu ngươi đã thích như vậy thì trực tiếp ôm đi là được a. " Nói xong, ôm lấy Bạch Cao đưa qua: "Nha, ta lớn hơn ngươi, làm ca ca nên nhường cho ngươi cũng phải.
26 Nghĩa trang trên Tiêu Hồn dốc là nơi người dân Tùng Khê trấn chuyên dùng để tạm thời gửi thi thể người chết, bình thường không có ai đến, không khí phá lệ âm trầm.
27 Liễu Phương Hoa nhìn dấu vết thuốc nhuộm trên đồ đằng, phán đoán: "Dựa vào dấu vết còn lưu lại, căn phòng này phải xây được vài năm rồi. "
Tống Nhuyễn Vi nói: "Nhưng nhìn vào độ đục của thuốc nhuộm, người nơi này hẳn phải vừa đi hai ba ngày.
28 Tống Nhuyễn Vi đem Tống Bảo kéo đến bên cạnh, thưởng thức bình thuốc trong tay, cười rộ lên: "Dòng độc đinh của Tống gia, các ngươi tùy tiện muốn đụng vào là có thể đụng được sao?"
Nhìn bộ dáng tươi cười như vậy, những sát thủ vốn muốn tiến lên viện trợ bỗng dừng lại, ăn ý im lặng chuyển phương hướng, lao thẳng về phía những người khác.
29 Cố Uyên rũ mắt nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ cân nhắc, sau một lúc lâu, phun ra một câu: "Ra ngoài nói sau. "
Tô Thanh nhắm mắt theo đuôi hắn ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ khó nói.
30 Ngọc Phi Giác không nghĩ tới Cố Uyên lại phản ứng như vậy, mệt mỏi thở hổn hển, nhẹ giễu cợt một tiếng, hiển nhiên hiểu suy nghĩ của hắn: "Xác thực. .
31 Nghe được lời này, ý niệm đầu tiên trong đầu Tô Thanh là cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ kĩ lại có một cảm giác quái dị không rõ. Nàng không quan tâm phản ứng của Tuân Nguyệt Lâu, kéo tiểu nhị ra ngoài: "Còn biết tin tức gì đợi tí nữa nói rõ ràng với lão gia chúng ta, sẽ không thiếu thưởng cho ngươi.
32 Không khí giữa hai người đang yên tĩnh, dưới lầu đột nhiên có tiếng tranh chấp. Không biết ai ném cái bàn gây ra một trận huyên náo giống như phá hủy một căn phòng.
33 Những người này, hoặc là nói những thi thể này rất giống cái tên hung hãn ở Tiều Đầu sơn hôm đó. Mặc dù phá lệ quỷ dị nhưng động tác thì trì độn hơn rất nhiều, cũng không hung tàn, tựa như chỉ đơn giản là đi dạo một vòng chẳng có mục đích gì, cũng không có tính công kích.
34 Tô Thanh vừa dẫn Đàm cô lên lầu vừa nhịn không được ở một bên vụng trộm quan sát.
Mặc dù đêm lạnh đường xa, toàn thân đều tản ra một cỗ khí lạnh, nhưng trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn kia không lộ ra bao nhiêu mệt mỏi, nàng không khỏi cảm khái lão nhân Đàm cô này thật là càng già càng dẻo dai.
35 Tô Thanh ôm đệm chăn nằm trên ghế ngây ngốc cả đêm, đến khi bưng chậu nước tới rửa mặt, liếc mắt liền thấy hai quầng thâm vô cùng thê thảm trên mắt. Vừa ngẩng đầu gặp Đàm cô chậm chạp đi qua, miệng lẩm bẩm: "Người trẻ tuổi ngủ như vậy không tốt, về sau khó tránh khỏi hoa tàn ít bướm, ai.
36 Qua một đêm nghỉ ngơi thương thế của Ngọc Phi Giác đã tốt lên nhiều, Trần Hữu Vi đã sai người đi mời đại phu, lúc này chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa, Bộ Tiện Âm phải chú ý đánh xe.
37 (Khống đàn cầm: dùng tiếng đàn để khống chế, điều khiển ý thức người khác)
Bờ sông đó ở quận Đồ Châu từng được dân chúng coi là nơi thánh khiết mà kiêu ngạo nhưng từ sau khi có lũ lụt, nơi đó bị cho là nguồn gốc khiến dân chúng lầm than.
38 Mọi người lập tức bị tiếng hét kinh hãi này hấp dẫn sự chú ý, vây quanh nhìn vào, quả nhiên thấy nửa đoạn xương bị người khám nghiệm tử thi xách trong tay có xâu một sợi tơ sáng màu quỷ dị.
39 Tô Thanh đường đường chính chính đè lên người Cố Uyên như vậy, răng môi triền miên nhấm nháp rất lâu, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, khóe môi chậm rãi cong lên: "Lão gia, như bây giờ, là thích hay không thích?"
Trong mắt Cố Uyên có tia lửa chợt lóe nhưng không có động tác gì.
40 Trong phòng cảnh xuân kiều diễm, quần áo hỗn độn, mặc dù hai người không có ý vượt rào nhưng trong không khí như vậy khó tránh khỏi có chút lúng túng, hai mặt nhìn nhau không nói gì.