21
Sao đều còn giữ lại thế này? La Nhất Hải hỏi, anh tưởng rằng cậu vứt cả rồi chứ?
Mỗi lần mua thêm món gì, trong mười món Nhạc Nguy Nhiên dùng được một món đã khá lắm rồi, La Nhất Hải hết cách, sau này liền đưa thêm tiền tiêu vặt, để cậu ta tự mua lấy.
22
La Nhất Hải trầm mặc một hồi, phụt cười: “Vậy đợi cái đầu đang yên đang lành bị đụng u của cậu bớt sưng đi rồi nói sau. ”
Nhạc Nguy Nhiên nghẹn một họng, giành lấy chiếc khăn, cũng chẳng biết là tức giận ai.
23 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa cơm tan trong không vui.
24
Ba hôm trước ngày phẫu thuật, bên bệnh viện gọi điện đến, bảo là đã có giường nằm, chiều thứ tư nhập viện, sáng thứ năm là ca đầu tiên.
Tối thứ tư, La Nhất Hải mặc quần áo bệnh nhân, cổ tay quấn vòng tay màu xanh da trời, vừa nằm trên giường truyền dịch, vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
25
La Tiểu Hồ túm lấy tay La Nhất Hải, nằm phục trên người anh khóc.
La Tiểu Hồ nói, “Em rõ ràng muốn trở thành người thân nhất với anh, suốt ngày cứ làm nũng với anh là bởi vì muốn anh thương em, lúc nhỏ ngày nào em cũng muốn lớn nhanh một chút, có thể chăm sóc cho anh, có thể để anh dựa vào em – Bây giờ em đã lớn rồi, anh à, có chuyện gì anh phải nói cho em biết trước chứ! Em là em trai ruột của anh mà, em luôn ở bên cạnh anh mà!”
La Nhất Hải đau lòng sờ sờ tóc đứa em út, nói, “Em đang đi học mà, làm gì có cái đạo lý để cho đứa em nhỏ nhất phải bận tâm chứ? Bệnh này mắc cũng mắc phải rồi, lo lắng cũng vô dụng, hơn nữa, trông thấy mấy đứa lo lắng anh không buồn lòng sao? Vậy chi bằng không để mấy đứa biết còn tốt hơn.
26 Một đống người nhà ở khu đợi, huyên náo ồn ào, mấy người nhà La gia tìm chỗ ngồi xuống. La Nhị Hà ôm con yên ắng đến bên Nhạc Nguy Nhiên, nói, “Nguy Nhiên, em qua ngồi lát đi.
27 Chạng vạng, La Nhị Hà tới đưa cơm, La Tiểu Hồ trở về đổi cho La Tam Giang. La Nhất Hải hỏi cô sao lại đến, đứa bé thì thế nào? La Nhị Hà nói thích chơi với Tam Giang lắm, cứ thích cậu ba của nó cơ.
28
La Nhất Hải trợn tròn hai mắt, “Còn hàng phục, cậu là yêu quái vị Bồ Tát nào cưỡi à?!”
Nói xong không nhịn được cười, cười đến vết mổ chỗ bụng cũng đau, vừa ai dô ai da bụm vết mỗ vừa cười ngặt nghẽo.
29
Lúc xuất viện, cả nhà La gia cùng đưa La Nhất Hải đến chỗ Nhạc Nguy Nhiên, Nhạc Nguy Nhiên lái một chiếc SUV thương vụ, đủ chở hết mọi người.
Lúc làm thủ tục, anh em nhà La gia còn không vui, mấy đứa em ruột đều ở đó, mà để anh cả ở nhà người ngoài, về tình về lý đều không thể nào nói nổi.
30 Mấy hôm nay nhiệt độ tuy thấp, nhưng trời cao mây nhạt, tiết trời rất đẹp. Buổi chiều Nhạc Nguy Nhiên không qua công ty, sẽ cùng La Nhất Hải ở dưới lầu tản bộ.
31
La Tiểu Hồ mỗi lần đến nhà Nhạc Nguy Nhiên luôn bày ra cái mặt cực thối.
Nhân lúc Nhạc Nguy Nhiên không có nhà, La Nhất Hải hỏi nó rốt cục là thế nào, vốn dĩ hai người rất tốt, tại sao từ khi gặp lại lại không đội trời chung.
32
La Nhất Hải nhất thời không hiểu, Nhạc Nguy Nhiên lấy từ trong túi in tên bệnh viện ra một xấp bệnh án, lấy tờ chẩn đoán bệnh lý ở trên cùng nhất đưa cho anh, chỉ vào hàng chữ tiếng Anh của tên khối u, nói, “Khối u này là lành tính, anh không mắc bệnh ung thư!”
La Nhất Hải nhìn nửa ngày, bụm miệng muốn cười như lại sợ nhầm lẫn, “Nhưng mà, cũng không có viết hai chữ lành tính mà?”
Nhạc Nguy Nhiên nâng mặt anh, “Anh ngốc à, anh tra thử xem là biết chứ gì.
33
Nhạc Nguy Nhiên biết rõ mình không thích con gái, là vào khoảng 14 tuổi.
Đối với bản thân mình lúc đó, khi biết được điều này, trong lòng cậu không hề có quá nhiều sóng trào.
34
Nhạc Nguy Nhiên nhớ lúc đó mình không hề trả lời, nhưng La Nhất Hải nói có, nói tiếng nói của cậu rất nhỏ, suýt chút thì không nghe thấy.
Ánh đèn pin cầm tay soi sáng mặt cậu, La Nhất Hải nhảy xuống, rất tực giận, rất nóng ruột, rống bừa một hồi bên tai cậu, ba chân bốn cẳng rồi hai người cùng trèo lên.
35
La Nhất Hải thích nghe nhạc, có ca sĩ đặc biệt yêu thích, album mua không sót cái nào.
Sau khi La Nhị Hà lên đại học rời khỏi nhà, mấy đứa còn lại cũng đã lớn, thời gian rảnh rỗi của anh cũng nhiều lên.
36 La Nhất Hải chậm rề rề đi trong khu đồ tươi ở siêu thị, suy tính tối nay ăn gì. Cho dù đơn giản một chút, hai người cũng phải một chay một mặn và một món canh, canh thịt thì thôi, trong nhà còn chút đậu phụ, ăn canh rau thanh đạm một chút là được.
37
La Nhất Hải lại bị giật mình, cười vô cùng ngượng ngùng, “Không phải à?”
La Tiểu Hồ nói, “Em thích ai cũng không thể nào thích hắn ta!”
La Nhất Hải thở phào nhẹ nhõm, nhìn chung cũng không làm ra cái chuyện tình tay ba “anh này yêu tôi tôi yêu anh kia” với em trai mình, xong rồi lại nói, “Vậy bây giờ em có người mình thích chưa?”
La Tiểu Hồ nhìn La Nhất Hải một cái, thấp giọng nói, “Không có.
38 Nhạc Tuyển Hoa làm phẫu thuật chưa đến một tuần, còn tương đối yếu, nhưng ánh mắt và trạng thái vẫn là dáng vẻ không chịu khuất phục kia. Thấy La Nhất Hải đến, bà nhíu mày hỏi, “Con cũng mới phẫu thuật chưa bao lâu, ráng đến đây làm gì.
39
La Tiểu Hồ vừa về đến nhà liền hỏi, “Thế nào rồi, anh đã nói chưa?”
La Nhất Hải gật gật đầu, “Nói rồi. ”
La Tiểu Hồ trở nên vui vẻ, lại không tỏ vẻ quá mức vui vẻ, “Vậy Nhạc Nguy Nhiên nói thế nào?”
La Nhất Hải cúi đầu thái rau cạch cạch cạch, “Còn có thể nói thế nào nữa, cậu ta cũng không phải loại người dây dưa không buông — Em rửa tay sắp chén đũa đi, ăn cơm rồi.
40 La Nhất Hải giúp cô đẩy xe nôi, hai người tìm quán cà phê để ngồi, nhìn đứa bé trai trong lòng cô, anh hỏi nhiêu tuổi rồi. Tống Văn Vũ nói chưa đến một tuổi, quậy gần chết.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 25