41 Hôm nay kết thúc công việc sớm, cũng đã hai tuần rồi không gặp nó, hắn tranh thủ ghé qua trường cho nó một sự bất ngờ. Trong đầu tự tưởng tượng cảnh nó vui mừng mà chạy đến ôm chặt mình làm hắn mỉm cười khoái chí.
42 Nó đơ người, sự quan tâm của Quốc An dành cho nó xuất phát từ tình yêu sao? Nó biết những điều cậu làm cho nó, từng chút một, từ việc nhỏ nhất cho đến những việc lớn lao.
43 Thay xong cái áo rộng phùng phình, nó nằm dài xuống chiếc giường rộng lớn. Ngày đầu tiên trong mấy ngày của chị Cả lúc nào cũng khổ sở nhất, nó ngồi dậy uống thêm một viên thuốc cho an toàn.
44 Hắn đưa nó về ký túc xá, chia tay các kiểu xong thì đường ai nấy về. Quốc An đã đứng đợi ở đó từ bao giờ, mặt cậu buồn rười rượi , khuôn mặt hốc hác thấy rõ không còn nét vui tươi như mọi ngày, nhìn cậu như vậy nó càng áy náy.
45 Anh hai gọi điện thông báo về tình hình sức khỏe của ba, nó lo lắm nên cứ hễ có thời gian là nó về thăm ba. Nhìn ba gầy yếu mà thấy thương ba kinh khủng, nó hối hận vì lúc trước không quan tâm nhiều đến ba, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến cái chết của mẹ mà không dành cho ba tình yêu đúng mực của một người con gái.
46 Buồn là thế, nhưng chỉ cần hắn ngọt ngào xíu là nó lại quên hết mọi chuyện ngay vì đơn giản là nó quá yêu hắn. Đêm đó, hắn chạy qua nhà nó, trong lòng tự nhủ là sẽ không mở cửa, phải cứng rắn lên nhưng không thể, nó đành mở cửa cho hắn vào.
47 Nó đến chỗ hẹn vẫn chưa thấy hắn, tự nhủ rằng người yêu bận công việc nên ra trễ một xíu, dù chỉ còn chút hi vọng nhỏ nhoi nhưng nó vẫn cứ đợi, đợi mãi, đợi mãi.
48 Mẹ gọi điện báo tin ba mất, Khắc Nhân chở nó thật nhanh trở về. Trên suốt đường đi, một câu một chữ nó cũng chẳng hề mở miệng, sao mọi chuyện lại đến cùng lúc thế này, anh sợ nó chịu không nổi nên vừa lái xe vừa canh chừng nó.
49 Vô tình nghe tin tức, biết hắn đã đi công tác ở nước ngoài, nó nhớ hắn da diết, ước gì có hắn bên cạnh thì những nỗi đau này sẽ nhẹ nhàng hơn, là lỗi do ai cơ chứ, do anh, do em hay do số phận đã sắp đặt chúng ta như vậy? Người yêu bỏ đi, người thân phản bội, cuộc đời nó thật trớ trêu, nó phải làm gì để có thể vượt qua sự mất mát này đây? Nó đã từng có ý nghĩ sẽ kết thúc cuộc sống này, nhưng không đủ can đảm.
50 Quốc An đưa nó về nhà, vị trí của nó trong lòng cậu vẫn y nguyên, chỉ là không nhận ra mà thôi. Cậu ngồi suốt đêm trông chừng nó rồi ngủ quên lúc nào không hay.
51 Chờ Bảo về, Quốc An ngồi nói chuyện nghiêm túc với nó. -Cấm cậu đi làm thêm nữa. -Vô lý, cậu lấy đâu ra cái quyền đó chứ. Quốc An mà mình quen biết sao lại có những đòi hỏi vô lý giống hắn vậy không biết.
52 Sáng đang chuẩn bị đi học thì tên Quốc An đã xuất hiện trước cửa từ lúc nào. -Định ăn trộm hay sao mà đến đây sớm vậy hả? Nó chống nạnh nhìn cậu từ trên xuống dưới, hôm nay sao thấy cậu ấy là lạ, đẹp trai trẻ trung hơn mọi ngày thì phải.
53 -Anh King, tối nay em đến nhà anh nhé. Giọng ngọt xớt của Thảo Nhi vang lên làm cho Bảo nổi cả da gà, ả ta được xem là một trong những người yêu lâu dài nhất của Quốc An nên rất phách lối.
54 -Doremon, đồ tôi để trên phòng đó, mang ra giặt giúp tôi nghe. Ăn uống no nê, Quốc An nằm ườn ra ghế sai vặt, tên này cứ làm như nó là osin vậy đó. -Mơ đi hen.
55 Đêm đó nằm mơ thấy ba mẹ bỏ nó mà đi, chỉ còn lại một mình trong khu rừng không ai nương tựa, nó khóc như mưa, miệng không ngừng gọi. -Ba mẹ. . . đừng bỏ con.
56 Ăn uống no nê, nó với Quốc An tung tăng đi bộ về nhà. -Ê Nô. Quốc An giả bộ làm lơ, cái tên xấu xí chết được mà dám đi đặt cho cậu, thật là không chịu nổi con nhỏ này.
57 Mấy ngày nay sắp thi nên nó bận rộn học hành, Quốc An cũng nhiều việc nên hai đứa không có nhiều thời gian gặp nhau. Đã quen cãi nhau suốt ngày rồi, giờ không gặp có chút nhớ nhớ, nó lấy điện thoại ra nhắn tin.
58 Thảo Nhi đi rồi, nó cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa. Chuyện của hai người họ, rõ ràng không liên quan đến mình sao tự nhiên lại khó chịu như thế chứ.
59 Đến bệnh viện không thấy nó đâu, quần áo bệnh viện được xếp ngay ngắn trên giường, Quốc An đoán nó đã trốn viện. Cậu chạy qua nhà nó nhưng cửa khóa ngoài, con nhỏ này đang bị bệnh mà đi đâu thế không biết, điện thoại thì tắt máy, lo lắng cậu chạy khắp nơi tìm nó.
60 -Dậy ăn cháo rồi uống thuốc nè Mon lười. Thấy nó giờ này vẫn còn ngủ, Quốc An dịu dàng gọi nó dậy. -Ưm. . . Nó chui tọt vào chăn, lâu lâu mới có được một giấc ngủ ngon mà bị tên này phá, bực bội chết được.