41 “Thảo dân hôm đó đã mạo phạm, xin điện hạ thứ tội. ” Hà Qua trong lòng nghĩ đến cảnh đang hung hăng xâm phạm khiến người trước mặt khóc đến lê hoa đái vũ.
42 Nằm lì trên giường, Lâm Hoài thật sự không muốn động đậy, ngày hôm qua Lâm Lam Đế thật không biết kiềm chế, lại đem hắn làm cho hôn mê luôn! Hiện tại miệng hắn còn có chút không khép lại được, mật huyệt lại càng co rút đau đớn.
43 Nghị sự trong điện, Lâm Lam Đế không chút hoang mang uống một ngụm trà, hắn không mở miệng, trọng thần phía dưới cũng không dám nói trước, sợ chỉ không chú ý liền khiến long nhan phẫn nộ, chết như thế nào cũng không biết.
44 Đường xa đêm dài, Lâm Lam Đế cầm chén chè đừng trước Kiền Minh điện, cửa vẫn gắt gao đóng, hắn thì không dám xông vào, vật nhỏ ở phía trong từ khi được cứu về liền không nói được một tiếng, buồn bực nằm trên giường, ngay cả hắn cũng bị đuổi ra, biểu tình lạnh như băng khiến hắn lo lắng.
45 “Mỗi ngày một tấc cũng không rời ta, ngươi không thấy phiền hả?” Vẩy vẩy mái tóc trắng dài, Lâm Hoài nói với cái người đi theo mình suốt năm năm mà chưa hề nói gì.
46 Đau lòng đem người kia ôm lấy, Lâm Hoài vì đau đớn mà vô lực chú ý hắn, thân mình không khỏi run rẩy, chỉ có thể dùng biểu tình nhịn đau mà cự tuyệt Lâm Lam Đế.
47 Nhưng mà người đáng lẽ nên ngủ, lại mở mắt ra, lẳng lặng nghe hơi thở chầm chậm của bản thân, Lâm Hoài có cảm giác vô lực. Năm năm ở bên ngoài, dù luôn có Lâm Tu giám sát hắn uống thuốc, nhưng là hắn luôn trộm đổ đi, vốn ở địa phương nhỏ này dược liệu không được tốt, hắn mỗi khi uống thuốc đều nhân tiện chiết khấu, hắn lại bữa uống bữa không, khiến cho thân thể mấy năm nay càng lúc càng yếu, này hay rồi, may mắn được một cái kích động mà lại bắt đầu phát bệnh.
48 Cái huân hương lớn “loảng xoảng” rơi xuống đất, mấy mẩu hương còn chưa cháy hết theo kẻ hở lăn ra ngoài, óng ánh đáng yêu. Lâm Lam Đế gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cơ hồ đem Lâm Tu đang quỳ phía dưới trừng cho thủng mấy lỗ.
49 “Ta như vậy mà đi ra ngoài sẽ gây không ít phiền toái đi?” Thật cẩn thận nói, chân Lâm Hoài lơ lửng bên giường, hơi đung đưa.
Buông cái chén tử sa, Lâm Tu liếc hắn một cái, kèm cái nhìn mang biểu tình ngươi cũng biết mình gây phiền toái nha.
50 Bàn tay to lớn vuốt ve cái đầu nhỏ bạc trắng, Lâm Lam Đế trong lòng âm thầm cảm thán, chỉ là mệt nên sinh bệnh, lại có thể phát sinh chuyện tốt. Không dám đem vui sướng biểu hiện ra mặt, chỉ có thể ở trong lòng thầm sàng khoái.
51 “Ô oa oa——” vừa mới tỉnh dậy, trái tim Lâm Hoài thiếu chút đã nhảy ra khỏi yết hầu. Nhìn một cái, lại nhìn một cái, hắn cùng lúc nhìn thấy quái vật!! Một cái đầu to lông lá xồm xàm đối diện mặt hắn, phía dưới cái miệng, lộ ra răng nanh trắng hếu bén nhọn!! Nó đang suy nghĩ muốn hay không muốn cắn một ngụm xuống đầu hắn sao?
“Làm sao vậy làm sao vậy làm sao vậy?” Thanh Phong đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy thân hình một loài động vật khổng lồ, liền bật người tru lên so với Lâm Hoài gào còn lợi hại hơn:”Cứu mạng a a a a a a, giết người rồi a a a a a a a a.
52 Kết quả Lâm Lam Đế chưa kịp gọi cung nhân bắt dã thú đi đã nghe Kiền Minh Điện báo tin Thập Nhất điện hạ trúng độc, ngoại trừ ba người Thanh Phong ra thì không cho ai lại gần, kẻ nào tới gần liền đấm đá, hơn nữa còn la hét đòi trở lại nơi ở trước đây.
53 Xuyên qua đại môn Thủy Các đang mở rộng, có thể thấy được sắc đỏ từ thảm nhung Tường Vân ẩn hiện được bày biện quanh Thủy Các, có đôi chân tiểu nhân nhi nho nhỏ nhẹ đong đưa đong đưa, mái tóc trắng óng ánh mềm mại, xen lẫn trong gió là mùi thơm của cỏ cây dưới nước đang tỏa hương, cùng từng đợt thất thải lưu quang được vẽ ra thoắc ẩn thoắc hiện trong ánh dương quang.
54 “Buông ra!” Lâm Hoài khẽ quát. Điên cuồng vặn cánh tay đang vây hãm mình của Lâm Lam Đế.
“Hoài nhi, ta thà chết cũng không buông ngươi ra nữa. Không bao giờ.