Nhất thời xúc động, bảy kiếp không may Chương 32
Chương trước: Chương 31
Chương 32
Đi tới quân doanh (nơi đóng quân) đã chạng vạng, nơi này cách thành Cẩm Dương bị Vệ Quốc xâm chiếm chỉ khoảng hai mươi dặm. Sơ Không vừa đến quân doanh đã đã tràn đầy nhiệt huyết mà đi an bày tác chiến tấn công thành, ta nằm bên trong doanh trướng (cái lều ý) , ôm bụng, an tĩnh nghỉ dưỡng.
Cho dù thế giới ở ngoài doanh trướng có rối loạn thế nào, ta vẫn thản nhiên bất động, yên vui tự tại, đây thật sự là cảnh giới cao nhất của cuộc sống mà ta hằng theo đuổi a.
Thân thể bây giờ của ta thật sự không thích hợp ở cùng binh lính, vì thế ta liền ngủ trong doanh trướng luôn, buổi tối ngủ cùng tướng quân, ban ngày Sơ Không lại không thấy bóng người, ta vẫn ngủ trong doanh trướng, ít ngày sau trong quân truyền ra tướng quân yêu thích nam sủng, ngay cả lúc chiến tranh cũng không rời xa được tật xấu. Trong lòng ta ấm ức thay cho tướng quân Sở Thanh Huy đã chết yểu kia, chuyện này quả thật khiến khí tiết tuổi già khó giữ được a.
Mỗi ngày ta đều nhàn nhã tiêu dao, Sơ Không thì cả ngày dính bên ánh nến trong doanh suy tư chiến thuật, hắn đã quên dự tính chạy trốn ban đầu của chúng ta, ta cũng vậy…
Đơn giản bây giờ hắn một thân áo giáp, mặt mũi dáng vẻ nghiêm túc, thật sự là rất giống Lục Hải Không ở kiếp thứ hai. Khi đó Lục Hải Không gánh vác trên lưng huyết hai thâm thù, trên miệng không có nửa phần của nụ cười, tuổi trẻ đã già thành như vậy, xa cách đề phòng đối phó với mọi người, mỗi lần thấy hắn ngồi thẳng thắt lưng thì ta nhịn không được mà mềm lòng thở dài một trận, ngay cả hiện tại cũng như thế. Khi đó ta không đau lòng, chưa bao giờ trực diện mà an ủi Lục Hải Không…Hiện tại chỉ sợ cũng như thế.
Ban ngày, Sơ Không ở trong quân doanh an bày việc quân, ta lặng lẽ ngồi ở doanh trướng vén rèm nhìn hắn, hắn cau mày thức đêm thì ta nằm ở trên giường theo dõi hắn đến ngơ ngác xuất thần.
Rốt cuộc là duyên phận kỳ diệu cỡ nào, bọn họ cùng là một người, nhưng lại không phải là cùng một người. Khi ta cho rằng người kia đã hoàn toàn biến mất trên thế gian, hắn lại đột nhiên dùng hình thức như vậy xuất hiện trước mặt ta, thế nên ta đã sắp phân biệt không rõ, ai là Sơ Không còn ai là Lục Hải Không. Ta cũng không phân biệt rõ ràng, chút nhớ nhung còn lại từ đáy lòng của ta, rốt cuộc là ngốc Tường lưu lại hay vì bản thân ta lơ đãng đã động tâm.
Bất luận như thế nào, có một loại cảm xúc, ta không thể phủ nhận ―― ỷ lại.
Kiếp trước ngốc Tường ỷ lại sư phụ thật tự nhiên, loại tình cảm này cứ như những con ấu trùng theo bàn tay bàn chân mà xâm nhập vào xương tủy, chui vào huyết mạch, rốt cuộc không thể nhổ ra được. Tránh ở sau lưng hắn, túm lấy áo của hắn lại có thể khiến ta sinh ra cảm giác an toàn.
Đó là bản thân ta hay là ngốc Tường, ta cũng đã không còn phân biệt rõ ràng. Hoặc là, việc này vốn đã không thể phân rõ ràng, ta là ta, đứa ngốc kia cũng là ta.
Sơ Không ở bên thư án thổi “phốc” ánh nến tung ra những tia lửa, hắn buông bút, quay đầu, nhìn ta chằm chằm: “Ta đã muốn hỏi từ lâu.” Hắn đột nhiên mở miệng: “Ta là đoạt thịt của ngươi ăn hay là buổi tối không cho ngươi ngủ giường? Cả ngày lẫn đêm ngươi cứ âm trầm trừng mắt nhìn ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ta ngẩn ngơ, tâm tư du ngoạn ở cõi thần tiên còn chưa trở lại, há mồm hỏi: “Ngươi nói xem, thế nào mới có thể thích một người?”
Sơ Không bị ta hỏi thì sửng sốt, im lặng sau một lúc đột nhiên hung tợn mở miệng: “Ta, con mẹ nó, sao có thể biết được!” Giống như hắn cực kỳ thù hận với vấn đề mà ta hỏi.
Ta kỳ quái hỏi: “Không phải là ngươi thích ta sao? Mau nói đi, rốt cuộc ngươi thích cái gì ở ta? Sao lại thích ta?”
Sơ Không mang cán bút trong tay bẻ “phách” một tiếng đứt đoạn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không cần được một tấc thì tiến thêm một thước.”
“Thì ra ngươi cũng không biết a.” Ta buồn bã, rốt cuộc vì sao lại thích một người nha…Không biết vì sao, trong đầu ta dần hiện ra ngày ấy trong động tối tăm rộng rãi, Sơ Không mờ ám, tiếng nói khàn khàn ở bên tai ta, thổi thổi khiến lỗ tai ta ngứa ngứa, lỗ tai không hiểu vì sao nóng lên. Ta im lặng, trong doanh trướng cũng im lặng một lát, chợt nghe Sơ Không ho nhẹ một tiếng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn lại đang cầm bút lăn qua lăn lại trong nghiên mực: “Chính ngươi cũng không biết sao?” Hắn nói: “Từng…khi ngươi từng thích Lục Hải Không, vì sao lại thích?”
Vì sao thích Lục Hải Không?
Vấn đề này của hắn thật khó trả lời, ta suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Đại khái là vì…Hắn khi dễ tốt lắm.” Mặc cho ta nặn tròn hay chà xát dẹp lép cũng không phản kháng nửa câu, ta suy nghĩ lại nói: “Có lẽ còn bởi vì, hắn chỉ ôn nhu với một mình ta.” Nhớ tới Lục Hải Không mỗi khi cả người đầy mệt mỏi vẫn mỉm cười với ta, trong lòng ta không khỏi mềm nhũn nở nụ cười, nhưng mà nháy mắt tiếp theo, chua xót đã nối gót kéo tới, ta không nói lời nào mà cúi đầu.
Nghỉ ngơi một hồi lâu cảm xúc của trái tim mới dần bay đi, ta giương mắt nhìn Sơ Không, đã thấy sắc mặt giật mình của hắn, nhìn ta thật phức tạp. Ta thở dài: “Ngươi không cần rối rắm, ta biết người kia không phải là ngươi.”
Sơ Không trừng mắt nhìn, cúi đầu xuống, cầm cây bút chậm rì rì viết vài chữ lên giấy, sau đó mở miệng nói: “Đừng xem người khác cũng ngu ngốc như ngươi.” Hắn nói: “Ta luôn luôn biết ta là ai, ai là ta.”
Lời này quá cao thâm, thật sự là vượt qua phạm vi hiểu biết của ta, ta suy nghĩ một lát, cảm thấy cùng nam nhân nghiên cứu vấn đề tình cảm thì cũng không nghiên cứu ra được cái gì, vì thế ta thức thời vòng vo chuyển đề tài: “Trước kia ta lại không nhìn ra, ngươi có thể hành quân đánh giặc, rất có dáng vẻ tướng quân.”
“Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, ngữ khí lại khôi phục sự cao ngạo như xưa: “Trước khi ta làm việc cho Nhật Mão Tinh Quân thì ta là quan võ.”
Ta suy nghĩ một lát, nói: “Cũng đúng, có quan văn nào có thể dưỡng ra tính tình như ngươi mà thành tiên.”
Khóe miệng Sơ Không co rút: “Ngươi đi ngủ sớm một chút thì chết sao!”
Ta nhắm mắt lại như hắn mong muốn, hai chân duỗi ra quấn chăn nằm thẳng trên giường mà ngủ.
Trải qua vài ngày thăm dò địa hình cùng bày chiến thuật, rốt cuộc Sơ Không cũng mặc chiến giáp anh dũng đi tấn công thành. Ta cùng với vài tiểu đội binh lính được lệnh ở lại trông coi lương thảo, tất nhiên, ta ở lại, còn người khác trông coi lương thảo.
Đối với ta mà nói đây cũng là một ngày như bình thường, chỉ là trong quân doanh yên tĩnh hơn rất nhiều, ta xốc rèm doanh trướng cũng không nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Sơ Không. Đến buổi chiều, trong thành Cẩm Dương nổi lên khói thuốc súng bốn phía, xem ra Sơ Không thuận lợi công thành. Ta nhàn nhã châm một ấm trà, gác chân nhìn bầu trời.
Bỗng nhiên nơi chứa lương thảo trong quân doanh có động tĩnh, trong lòng ta cả kinh, do dự một phen nghĩ rằng, Sơ Không muốn thắng một trận này mới chịu cam lòng mà thoải mái quy ẩn núi rừng, ta giúp hắn cũng là giúp bản thân ta, giúp hắn cũng không có gì không tốt…
Ta giấu trong người một con dao nhỏ, trong tay cầm theo thanh kiếm lặng lẽ đi qua. Quả nhiên, có mười tên hắc y nhân đang chém giết với quân sĩ trông coi lương thảo, có người còn nhân cơ hội phóng hỏa, ý đồ thiêu rụi lương thảo của quân ta. Bên này có thể thấy khói thuốc súng ở thành Cẩm Dương thì bên kia nhất định cũng thấy khói đen bên này, lúc đó nội bộ mâu thuẫn, quân sĩ khó tránh khỏi phân tâm, Sơ Không muốn thắng cũng khó khăn…
Hiện tại ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, một trận gió cũng có thể cuốn ta bay đi, ta không thể khinh suất, đành phải tránh ở sau lưng một cái doanh trướng cẩn thận quan sát đám hắc y nhân kia. Bọn họ dù ăn mặc giống nhau, nhưng mà trong bất kỳ nhiệm vụ nào cũng phải có người cầm đầu, nếu đem người kia giết đi, những việc khác sẽ dễ dàng hơn.
Cẩn thận nhìn một lát, ta dần dần phát hiện đám hắc y nhân đó đều cố ý vô tình che chở cho một người có dáng vẻ nhỏ bé, hơn nữa lại nghe theo lệnh chỉ huy của hắn, trong lòng ta cười ha hả, không sai, chính là ngươi—
—Hết chương 32—
Chương 33
Ta nhìn cây kiếm trong tay, với năng lực của ta hiện giờ, chỉ sợ ngay cả người yếu nhất trong bọn họ ta cũng đánh không lại.
Ta tìm trái tìm phải một phen, phát hiện cách đó không xa có một nõ, trong lòng ta vui vẻ, ta lặng lẽ mò mẫm đi qua đó, nhặt cái nõ lên. Ta đang nghiêm túc nghiên cứu nó thì chợt thấy một bóng đen rơi xuống sau lưng ta, trong lòng ta kinh hãi lập tức xoay người lại, không suy gì mà bắn tên trong nõ ra, nó bay thẳng tới đũng quần của hắc y nhân kia. Ánh mắt của hắn sau tấm khăn mặt trừng lên, một tiếng kêu thảm thiết thốt ra, trình độ đau đớn thế nào thật thứ lỗi ta không thể miêu tả được.
Hắn ôm háng ngã xuống đất, trong lòng ta thấy việc này là vì tình thế bất đắc dĩ nhưng ta cũng thấy nó độc ác làm sao, ta liên tục xin lỗi hắn, nhưng cái người ngã trên mặt đất không có phản ứng gì, chớp mắt xung quanh ta im lặng, một nữ tử hô lên: “Bắt sống nàng! Nàng là Thanh Linh công chúa của Tề Quốc!”
Ta quay đầu nhìn lại, là người có dáng vẻ bé nhỏ kia ra lệnh, này…Đúng là nữ nhân, hơn nữa thanh âm của nàng không hiểu sao khiến ta cảm thấy quen thuộc.
Ta suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ: “Hinh Vân!” Không đợi ta có cảm tưởng gì thì sau gáy đã thấy đau xót. Trước mắt ta bắt đầu mơ hồ, hỏng bét, lần này thật sự phải xuống địa phủ hôn mặt Diêm Vương rồi!
Sơ Không, sẽ đến tìm ta đi, tìm không thấy, có phải hắn sẽ kích động bối rối giống Lục Hải Không hay không?
Đột nhiên lúc này ta muốn xem dáng vẻ rối loạn của hắn a. Nhưng mà, người kiêu ngạo cùng với sĩ diện đến chết như hắn chắc chắn sẽ giả bộ trấn định mà tìm tới, huống chi, hắn cũng không nhất định chỉ vì ta mà làm rối loạn trận tuyến. Chúng ta sẽ không “Chết”, ai cũng biết rõ điều đó.
Lúc tỉnh lại quanh thân thật lạnh, mặc dù quỳ thủy đã qua nhưng rét lạnh thế này vẫn khiến ta cảm thẩy như bị đâm vào xương cốt, rất khó chịu. Ta ôm cánh tay chà xát nhìn quanh bốn phía, không biết đây là rừng cây khô ở nơi nào, tuyết trên đất đã được quét đi, một đống hắc y nhân đang ngồi với nhau, không đốt lửa, không có người nói chuyện, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta nhìn thấy xiềng xích trên chân, nhẹ nhàng giật giật, tiếng xích sắt vội làm bừng tỉnh vài hắc y nhân ở gần ta.
Bọn họ mặc dù đang ngủ cũng không cởi bỏ khăn che mặt, chỉ có đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra ngoài đang nhìn ta chằm chằm.
Ta bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không thể nhóm lửa sao? Rất lạnh.”
“Ngươi cho rằng đây là đô thành của Tề Quốc sao công chúa điện hạ.” Một giọng nữ trào phúng trên đầu ta: “Muốn ấm áp thì không nên bốc đồng mà theo Sở Thanh Huy đến chiến trường.”
Ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hinh Vân đang ngồi trên cái cây khô ở phía trên ta. Dáng vẻ hiện tại của nàng hoàn toàn khác với dáng vẻ khi dụ dỗ Sở Thanh Huy, ta nói: “Không phải ta muốn đến đây.” Nếu không phải Sơ Không quá tích cực, hiện tại sao ta lại bị trói ở đây.
“Sở Thanh Huy kia lại mang theo ngươi đến chiến trường sao?” Âm thanh của Hinh Vân biến đổi, nàng xoay người nhảy xuống cái cây, đi tới trước mặt ta, một tay nâng lấy cái cằm của ta: “Ngươi rốt cuộc dùng cái gì mới có thể khiến một nam nhân si mê mà không biết nặng nhẹ như thế…”
Ta suy nghĩ một chút, tiếp tục phát triển phẩm chất thành thật tốt đẹp: “Dùng thân thể nga.” Linh hồn trao đổi, thân thể xài chung, một kiếp này, ta cùng Sơ Không không có bí mật.
Chớp mắt Hinh Vân cứng người một cái, sắc mặt trắng nhợt, phút chốc nở ra nụ cười khó coi, nàng đem môi tiến tới bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngươi cứ mồm mép đi, ngươi làm ta không thoải mái bao nhiêu, ta liền trả người gấp bội, còn có Sở Thanh Huy.” Dấu tay của nàng chạm đến yết hầu của ta, mang theo ý tứ nguy hiểm: “Lúc đó, ngươi thích hắn, hắn thích ngươi, hai người các ngươi dù thế nào cũng không được ở cùng nhau.”
Ta nhìn Hinh Vân một lát: “Ngươi thích Sở Thanh Huy.”
Hinh Vân trừng ta một lúc lâu thì khóe môi cong lên, trong mắt toàn là oán độc: “Công chúa nói giỡn, việc này không phải ngươi đã sớm biết sao?”
“Nhưng ngươi là mật thám của Vệ Quốc.” Ta thấy cuộc đời của Sơ Thanh Huy này thật khốn khổ, hai nữ nhân thích hắn đều là ở thế đối địch. Hắn không biết cũng không sao, nhưng một khi đã biết, hai nữ nhân đưa lên tận miệng này ăn không được mà chạm vào cũng không được, thật khiến tâm can ngứa ngáy a. Nhưng mà tướng quân kia cũng không phải bình thường, trước tiên làm Hinh Vân mang thai, sau đó công chúa cũng mang thai…
“Thế thì có sao.” Nàng nắm lấy mái tóc rối tung khô vàng của ta kéo nhẹ trong tay: “Ta không được, ngươi cũng đừng hòng được. Đến hôm nay ta cũng không sợ mà thừa nhận với ngươi, bát thuốc nạo thai kia không phải Sở Thanh Huy bảo ta bắt ngươi uống. Ta muốn các ngươi thù hận nhau, nhìn thấy ngươi đâm dao vào ngực hắn rồi tự uống thuốc độc, ngươi có biết ta vui vẻ thế nào không. Chỉ tiếc, hai người các ngươi cũng chưa chết.”
Không cần đáng tiếc… Công chúa và tướng quân thật sự đã bị ngươi đùa chết .
Trong lòng ta cuối cùng cũng rõ, thì ra tướng quân là bị công chúa đâm chết. Lúc đó Hinh Vân này lấy danh nghĩa của Sở Thanh Huy bắt công chúa uống bát thuốc nạo thai, công chúa không cam lòng, khi tướng quân đến thăm nàng thì đem con dao kia cắm vào ngực hắn, công chúa hẳn là đem hết sức lực từ khi bú sữa đến giờ mà cắm vào. Tướng quân là một quân nhân mạnh mẽ võ công cao cường lại có thể bị một nữ tử đâm chết, hắn…Chắc là cam tâm tình nguyện đi.
Công chúa giết tướng quân, lại không còn đứa nhỏ, thương tâm tuyệt vọng nên bản thân uống thuốc độc tự sát.
Ta từ dưới đáy lòng chậc chậc thở dài, nếu là ta cùng với Sơ Không uống canh Mạnh Bà, không có chuyển đổi giới tính, đầu thai vào người tướng quân và công chúa, từ nhỏ đã có nghiệt duyên, cứ rối rắm mà trưởng thành, quả thật sẽ diễn một màn khổ tình cầu huyết mênh mông a.
Chỉ tiếc…Chúng ta lại đồng tâm hiệp lực vặn vẹo bi kịch thành hài kịch, Lí Thiên Vương, thật sự xin lỗi a.
Da đầu đau xót, là Hinh Vân kéo tóc của ta, nàng cười lạnh lùng: “Nhưng mà cũng không sao, cho các ngươi sống không bằng chết cũng là lực chọn không tồi.”
Nhìn cô nương này vẫn còn bị vận mệnh đùa nghịch, tận tâm tận lực diễn tròn vai trong bi kịch, trong lòng ta thở dài. Ta tin tưởng từ đáy lòng của mỗi người đều có một mặt lương thiện, nhưng khi trưởng thành lại biến dạng đến mức này, đây không phải là do cuộc sống quá mức cẩu huyết mà bức nên sao.
Vì muốn phối hợp với nàng, ta có ý tốt đưa ra đề nghị.
“Vậy đốt lửa đi, nếu không ngươi chơi còn chưa đã, ta đã đông chết rồi.”
Hinh Vân trừng ta một lát: “Ngươi cùng với trước kia khác nhau rất lớn.”
Hiển nhiên, công chúa của một quốc gia thì sau lưng còn có vinh dự của quốc gia đó, quyết không cúi đầu với ai, mà ta…Vì muốn kéo dài thời gian xuống địa phủ hôn mặt Diêm Vương, tạm thời cúi đầu với người khác cũng không có vấn đều gì.
“Chuẩn bị đi.” Hinh Vân phút chốc lớn tiếng ra lệnh. Ta liền thấy một đám hắc y nhân kia cấp tốc đứng dậy, sắp xếp đội hình. Hinh Vân lạnh lùng nhìn ta, liếc mắt một cái, đáy mắt mang theo trào phúng: “Nếu Thanh Linh công chúa thấy lạnh thì cùng chúng ta đi bộ một chút, sẽ nóng lên nhiều.”
Ta nhìn Hinh Vân, đột nhiên có cảm xúc thật muốn mang nàng xuống hoàng tuyền. Cô nương này đã bị biến dạng quá mức, vẫn nên nấu ra rồi nặn hình lại đi.
Đi theo mật thám Vệ Quốc thật là một việc khổ cực, trời rất lạnh, ban ngày hay ban đêm cũng không thể nhóm lửa sưởi ấm, ngày đêm chạy điên cuồng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi một chút. Thân thể của Thanh Linh công chúa này vốn không tốt, bây giờ lại bị ép buộc như vậy, đầu tiên là bị trúng gió, sau đó lại nôn ra máu. Trước mắt ta đã không còn nhìn rõ ràng, bước chân cũng bất động, trừ khi ai đó lấy dây thừng lôi ra đi, bây giờ ta một chút cũng không nhúc nhích được.
Cuối cùng Hinh Vân quyết định ném ta ở trong tuyết hoang dã. Lúc này ta thật hi vọng nàng một đao giết ta đi, ta còn chết thoải mái, bây giờ có dãy dụa gì ta cũng không sống quá hai mươi năm.
Không biết qua bao lâu, thân thể ta đã chết lặng, không còn biết cái lạnh và đau đớn. Ta bỗng nhiên mở mắt ra nhìn, đỉnh đầu choáng cáng, nhắm mắt lại cũng có thể thấy con đường xuống hoàng tuyền thật rõ ràng. Trong lúc sinh tử, ta dường như thấy có người sốt ruột chạy đến, xuyên qua của sinh tử, lướt qua cả con đường xuống hoàng tuyền —
Hung hăng đánh ta vài cái, hắn xem ta như miếng vải mà rung lắc dữ dội: “Đứng lên! Ngươi dám nhắm mắt thử ta xem!”
Ngươi muội … Có anh hùng nào cứu mỹ nhân như ngươi sao. Đã tới chậm còn chưa nói, lại thô lỗ như thế.
“Ta mang ngươi đi tìm đại phu.” Sơ Không một phen ôm lấy ta, đi hai bước lại mắng: “Đã nói với ngươi không được ngủ trong tuyết! Không cho nhắm mắt trong tuyết!”
Câu này của hắn vừa dứt, ta chợt thấy trong lòng trống rỗng, thần trí không còn…Vì thế nhắm mắt trong lòng hắn.
Con đường xuống hoàng tuyền mở ra trước mắt, không có quỷ sai đến dẫn đường nên ta cũng không vội đi, không còn thân thể trói buộc, không còn giá lạnh cùng ốm đau tra tấn, ta đứng ở bên cạnh mà nhìn Sơ Không. Trên mặt của tướng quân này có rất nhiều râu, chắc là mấy ngày liền truy đuổi nên hắn có vẻ tiểu tụy.
Thân thể của hắn cứng ngắc một chút, lấy tay sờ cổ của ta, không còn cảm giác được mạch đang đập nữa. Sơ Không biết rõ ràng ta sẽ không “chết”, nhưng vẻ mặt trong nháy mắt vừa rồi kia lại khiến ta giật mình nhớ tới Lục Hải Không nhiều năm trước, ta đem bóng dáng thiếu niên đau thương kia giấu tận đáy lòng của ta, lúc này lại bị Sơ Không lơ đãng mà mang ra.
“Ngu ngốc… Thật là.” Sơ Không nghiến răng nghiến lợi, nhất thời ta lại không rõ là hắn đang mắng ta hay mắng bản thân hắn. Nhưng ta lại có thể nghe thấy sự đau thương trong giọng nói của hắn mà ta không cách nào xem nhẹ được. Tuyết, núi rừng hoang dã, có lẽ đã gợi lên ký ức không hay nào đó của hắn.
Ta thở dài một tiếng, vừa định bước đi trên con đường hoàng tuyền thì chợt nghe Sơ Không nói: “Nếu ngươi vẫn còn ở đây thì nghe cho kỹ đây.”
Ta thành thật đứng lại, nghe kỹ.
“Khoản nợ này ta sẽ đòi giúp ngươi.” Ta gật đầu, đây là đương nhiên, nếu Sơ Không không ngược bọn Vệ quốc đó tơi tả thì hắn thật có lỗi với ta. Hắn nhéo nhéo cái miệng của thi thể kia: “Còn nữa, xuống địa phủ, không cho ngươi hôn mặt Diêm Vương.”
Khóe miệng ta co rút, việc này không phải do ta quyết định. Nếu Diêm Vương cưỡng ép thì ta có thể làm sao a.
Sơ Không ôm thi thể kia một lát: “Không cho ngươi hôn, mọi chuyện chờ ta xuống rồi nói.”
Đùa sao! Chờ hắn xuống địa phủ cũng hơn hai mươi năm sau, chẳng lẽ muốn ta ở dưới đó chờ hắn hai mươi năm sao? Ta…Ta chạy đi…trước khi xuống hoàng tuyền quay đầu nhìn bóng lưng của Sơ Không càng ngày càng xa.
Cô độc, tiêu điều. Thẳng cái lưng như không có việc gì, quật cường lại cậy mạnh.
Ta đột nhiên cảm thấy chờ hắn một chút, hai mươi năm, ba mươi năm, có lẽ cũng không có gì đáng ngại ——
—Hết chương 33—
Xem tiếp: Chương 33