Loại pháp trận này lấy núi non sông ngòi, khí hậu khác nhau ở từng khu vực để lập trận, lấy linh khí thế gian làm nguyên, có tác dụng kì diệu, không phải có một mà có rất nhiều, hoặc là có tác dụng tụ linh, ẩn nấp…
Còn pháp trận tụ linh cỡ nhỏ theo kiểu ngũ hành mà Mạc Ngôn từng lập cũng là một loại trong địa trận, nhưng lấy núi non sông ngòi, khí hậu khác nhau của từng khu vực giản đơn đi để thuộc vào ngũ hành.
Còn nhân trận thực ra là lấy người làm trận, trong tiểu thuyết, khi khi đội quân thời cổ đại đối chọi với nhau, thường xuyên bày ra thiên môn trận, xếp thành một hàng dài, lưỡng nghi âm dương trận, thực ra cũng là một loại nhân trận. đương nhiên loại nhân trận này chỉ là xếp thành hình chứ không có hiệu quả gì thực tế. Nếu lấy đạo binh bố trận của đạo giáo, khí tức trong cơ thể liên hệ với inh khí của trời đất, cuối cùng khiến cho pháp trận chuyển thành địa trận 295, hoặc là vây địch, hoặc là giết địch, lúc này mới được gọi là nhân trận thực thụ.
Mạc Ngôn nhìn về phía tượng đá giữa hồ nói:
- Nếu nơi này thực sự là một pháp trận, thì tượng đá kia chắc hẳn là trận bàn hoặc trận kì rồi.
Có chút dừng lại rồi nhìn về phía Hắc Miêu nói:
- Ba trận thiên, địa, nhân, thiên trận thì quá hư vô, nhân trận thì do nhiều loại vũ khí nóng xuất hiện nên không còn được dùng nữa, nên muốn nghiên cứu cũng không nghiên cứu được. Sơn Nguyệt, trước mặt có khả năng rất lớn là địa trận, có muốn nghiên cứu thử không?
Hắc Miêu nói:
- Hứng thú thì nhất định là có… nhưng chắc hẳn là mất rất nhiều thời gian mới nghiên cứu được pháp trận lấy núi non sông ngòi, khí hậu khác nhau ở từng vùng này làm trận. Không thể một lúc làm hai việc được, chẳng nhẽ anh định từ bỏ vụ án này sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Nói gì mà từ bỏ án… Sơn Nguyệt, chẳng nhẽ cô không thấy pháp trận trong trường đại học A này có mối liên hệ nào đó đến vụ án kia sao?
Hắc Miêu trầm ngâm một lát rồi nói:
- Anh nói đúng, bình thường một trường đại học vừa có tu sĩ lại vừa có pháp trận, trường hợp này thực sự rất ít, nếu nói là không có liên hệ gì, quả thực tôi cũng không tin.
Mạc Ngôn nói:
- Tất nhiên là như vậy, trước tiên chúng ta cứ điều tra theo manh mối tượng đá này đi.
Hắc Miêu nhìn tảng đá giữa hồ nói:
- Bức tượng này cách chúng ta khoảng hơn 200m, hơn nữa cũng không có thuyền, giữa ban ngày ban mặt đạp nước đi qua có phải làm người ta quá sợ hãi không?
Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn cô nói:
- Đại học A không chỉ chỗ này có tượng đá, chỗ này không xem được thì chúng ta đi xem ở chỗ khác.
Nghe xong lời này, Hắc Miêu ngẩn người ra, lập tức buồn bã nói:
- Thật là đáng chết, chẳng nhẽ vừa vào ngôi trường này là đầu óc của tôi có vấn đề rồi sao?
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Không phải đầu óc của cô có vấn đề, tôi nghĩ vẫn là pháp trận này có ảnh hưởng đến cô.
Hắc Miêu không phục đáp:
- Vậy tại sao không ảnh hưởng đến anh?
Mạc Ngôn cười chỉ vào đầu mình trả lời:
- Đừng quên tôi là tu sĩ thần hồn, là khắc tinh của tuyệt đại đa số pháp trận, đặc biệt là loại pháp trận có thể áp chế được linh thức và linh giác giống loại này, cơ hồ sẽ không có ảnh hưởng tới tôi.
- Là anh giỏi!
Hắc Miêu có vẻ than thở một câu, lại không có phản bác gì.
Trong đầu cô hiểu rõ, lời nói của Mạc Ngôn không phải là mèo khen mèo dài đuôi, mà sự thật chính là như vậy. Tu sĩ thần hồn lấy thần hồn nhập đạo, mà sở trường của nó là thừa nhận vạn khí của thiên địa. Còn địa trấn lấy núi non sông ngòi, khí hậu khác nhau ở từng khu vực phong thủy làm đầu mối quan trọng, nói thẳng ra thì là vận dụng hoặc làm đảo lộn hơi thở của vạn vật, che đậy lối tư duy của con người. Loại pháp trận này không phải là hoàn toàn không có tác dụng đối với tu sĩ thần hồn như Mạc Ngôn mà là thuộc tính của nó tương khắc, cũng không đánh nhau.
Lấy một ví dụ khác, nếu như pháp trận trong đại học A hình thành một mê cung hắc ám thì khi người thường đi vào, trong tình huống hai mắt không nhìn thấy gì, chỉ có thể lấy tay chậm rãi khua khoắng mà thôi.
Còn đổi lại là Hắc Miêu, linh thức của cô giống như mà một chiếc đèn pin bật sáng, có thể miễn cưỡng thấy được đường đi phía trước, dưới tình huống như vậy cô có thể dựa vào ánh sáng đó chỉ có thể thoát ra được khỏi mê cung, nhưng ít nhất là khẳng định mình không bị đâm đầu vào tường.
Nhưng đổi lại là Mạc Ngôn, thì ý thức bản ngã của cậu giống như một chiếc đèn pin có thể chiếu được đi xa, hơn nữa còn có thể nhìn được, sau khi có được chiếu đèn pin nhiều chức năng, cho dù mê cung hắc ám phiền phức thế nào, thoát ra ngoài cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cách ví dụ này cũng không phải chuẩn xác lắm, nhưng ý đại khái của nó thì là như thế.
- Sơn Nguyệt, tượng đá gần đây nhất là ở đâu?
Mạc Ngôn hỏi.
Hắc Miêu nghĩ nghĩ, nói:
- Cách 300m bên phải có một bức, cách 300m bên trái có một bức, anh định đi hướng nào?
- Nam trái nữ phải, vậy đi đến tượng bên trái đi.
Mạc Ngôn cười nói.
Thực ra hướng phải hướng trái đều giống nhau, tổng cộng có 49 bức tượng không thể chỉ xem kĩ một bức mà có thể nhìn rõ được chân tướng của nó, Mạc Ngôn cũng chỉ là thuận miệng thì nói thế thôi.
- Được rồi, vậy thì đi bên trái.
Hắc Miêu nhảy khỏi ghế, đi trước dẫn đường.
Một lát sau, một người một mèo đi vào một tòa nhà dậy học.
Mạc Ngôn tìm bức tượng đá giống con hổ mà không phải con hổ, giống con sư tử mà không phải sư tử ngay tại cửa vào của toàn nhà này.
Nó lặng lẽ đứng sừng sững ở đấy, ánh mắt trầm mặc nhìn về phía chính Nam.
Thân thể bức tượng đá này bóng loáng, hẳn có rất nhiều người đã vuốt qua, khác hoàn toàn với bức tượng đá sặc sỡ giữa hồ.
Mạc Ngôn cũng không vội vàng nhận xét, mà hỏi Hắc Miêu:
- Sơn Nguyệt, cô đã nhìn qua tất cả các bức tượng đá, tôi hỏi cô, những bức tượng khác được bảo tồn thế nào?
Trước toà nhà này rất trống trải, không có nhiều học sinh, Hắc Miêu nhẹ nhàng nói:
- Tất cả đều rất hoàn chỉnh, cơ hồ không có bất kì tổn hại nào cả.
Mạc Ngôn gật đầu, mỉm cười nói:
- Có chút thú vị…
Hắc Miêu khó hiểu liền hỏi:
- Nó có nghĩa gì sao?
Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào bức tượng đá rồi nói:
- Cô vừa nói với tôi, đại học A dựng lên trên cơ sở của một vườn hoa, mà tượng đá ở đó ít nhất cũng trăm năm tuổi… nhưng cô xem khung cảnh quanh đây, ngoài bức tượng đá này ra, đều là kiến trúc hiện đại, cô không nghĩ điều này rất thú vị sao?
Hắc Miêu lập tức hiểu ra nói:
- Tôi hiểu ý của anh rồi… ý anh là, bất luận là môi trường biến đổi thế nào, thì 49 bức tượng đá này cũng đều được bảo tồn rất tốt, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ý của tôi chính là như thế. Nếu như là một bức tượng đá, trải qua thời gian trăm năm mà vẫn hoàn hảo như trước thì không có gì ngạc nhiên cả, nhưng 49 bức tượng này trải qua mưa gió cả trăm năm trời, mặc dù nhân viên nhà trường không cố ý bảo vệ nhưng cũng thể bảo tồn tốt như thế này được.
Hắc Miêu gật đầu nói:
- Đúng thế, nơi đây có hàng vạn học sinh hoạt động, lại là tuổi hiếu động… rất khó tưởng tượng được mấy chục năm qua bức tượng này lại có thể bảo tồn được giữa hàng vạn học sinh hiếu động này.
Đang nói thì có một nữ sinh cầm sách vở đi từ trong ra.
Mạc Ngôn mỉm cười nói:
- Em sinh viên ơi, có thể hỏi em mấy câu không?
Cô bé nữ nhiệt tình nói:
- Được ạ, anh muốn hỏi gì thế?
Mạc Ngôn cười chỉ chỉ vào bức tượng đá nói:
- Anh muốn hỏi tượng đá này tên là gì?
Cô nữ sinh quay đầu nhìn về phía bức tượng đá, vẻ mặt ngẩn ngơ nói:
- Ấy, đây cũng có tượng đá sao?
Mạc Ngôn nói:
- Em không biết à?
Nữ sinh này vẻ mặt có chút mơ hồ nói:
- Cũng không thể nói là không biết… thực ra trong trường có rất nhiều bức tượng đá như vậy, nhưng không để ý là ở đây cũng có.
Mạc Ngôn lại nói:
- Thế em biết trong trường có bao nhiêu bức tượng như thế không?
Nữ sinh lắc đầu nói:
- Cái này em cũng không rõ.
Mạc Ngôn hỏi:
- Em biết tên của chúng không.
Nữ sinh vẫn lắc đầu như trước.
Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, lại nói tiếp:
- Bình thường các em có nói chuyện về nó không? Ngoài ra, nhìn niên đại của đá và chạm trổ tinh xảo của nó thuộc phạm trù văn vật học mà chẳng nhẽ trường các em không giới thiệu qua về chúng sao?
Nữ sinh trả lời:
- Mấy bức tượng này hầu như ngày nào cũng nhìn thấy, có lẽ nhìn thấy nhiều quá, nên cũng không để tâm đến, em cũng không nghe thấy ai nói chuyện về nó cả. Còn văn vật gì gì đó, thì nhà trường từ trước đến nay chưa từng nói qua.
Vài phút sau, nữ sinh này cầm sách rời khỏi.
Mạc Ngôn nói:
- Xem ra chúng ta đã tìm được nguyên nhân bức tượng còn nguyên vẹn mà không bị tổn hại gì rồi.
Hắc Miêu gật đầu:
- Đồng thời cũng chứng minh được nơi này nhất định là tồn tại pháp trận, hơn nữa còn trên dưới một trăm năm nay, nó luôn hoạt động chưa từng ngừng lại.
Mười phút trước, cô và Mạc Ngôn còn chưa dám khẳng định 100% là có tồn tại pháp trận, nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi, họ đã chắc chắn hoàn toàn điều này.
Mạc Ngôn tiến lên trước mấy bước, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên bức tượng đá trước mặt.
Đồng thời một luồng ý thức bản ngã lặng lẽ luồn vào bên trong bức tượng đá.
Nhưng khi tìm kiếm từ ý thức bản ngã, bức tượng này không có điểm gì lạ cả, ngoài vẻ bề ngoài kì quái ra thì hoàn toàn là một khối đá lạnh như băng.
Hắc Miêu cũng linh thức để quan sát.
- Anh có tìm ra manh mối gì không?
Một lát sau, Hắc Miêu nói:
- Trong khi tôi dùng linh thức, nó giống như một bức tượng đá bình thường, không có điểm gì lạ cả.