- Ông chủ, Nhạc Dượng Thị định tuần cuối của tháng này xuống.
Trong phòng khách, Tô Vũ lấy một ít tư liệu đưa cho Mạc Ngôn nói:
- Đây là tư liệu, bên trong còn có cả hàng triển lãm.
Mạc Ngôn từng nhờ Tô Vũ thu thập thông tin về tổ miếu, thời gian trước cô thu thập được một ít tin tức cũng đã báo cáo với Mạc Ngôn.
Nhận chỗ tài liệu này Mạc Ngôn nhìn rồi nói:
- Đồ triển lãm hẳn là không chỉ có chừng này?
Trên hình là hàng loạt những hình ảnh của đồ triển lãm có giá trị cổ vật, không đẹp nhưng Mạc Ngôn vẫn muốn xem.
Tô Vũ nói:
- Đương nhiên là hàng triển lãm không chỉ có vậy, nhưng những hình ảnh đó là nổi bật. Nếu cần bản thống kê tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ.
Mạc Ngôn nói:
- Thôi, không cần phiền vậy đâu. Để có chút thần bí cũng không tồi đến lúc đó không chừng sẽ thấy vui mừng.
Tô Vũ nói:
- Đúng rồi, ông chủ, tôi nghe nói tuần này có triển lãm còn có cả đầu giá để quyên góp cho hiệp hội Phật giáo Nhạc Dương Thị, dùng để tu sửa Tự miếu Phật Sơn.
Mạc Ngôn nghe thấy vậy cũng không để ý nhiều, tuy hắn không thiếu tiền nhưng cũng không tự nhiên chạy đi làm từ thiện.
Hơn nữa hắn chú ý hơn đến Phật học và nguyện lực, đối với Phật giáo bản thân hắn cũng không để ý nhiều.
Khi nói chuyện bỗng nhiên có tiếng chuông cửa.
Tô Vũ đi ra khoảng 2 phút sau cô ta cầm một cái thùng giấy dài, hẹp đi vào.
- Ông chủ đây là hàng chuyển phát nhanh của công ty đưa tới.
Mạc Ngôn đứng lên nhận lấy thùng giấy biết đây nhất định là quà của lão gia tặng mình.
Tô Vũ đưa dao dọc giấy cho hắn giúp hắn mở thùng giấy ra.
Bỏ một vài khuyết điểm đi thì khẳng định là Tô Vũ có đầy đủ tư cách là một trợ lý.
Có cô bên cạnh càng lúc Mạc Ngôn càng thấy nhàn hơn.
Khát nước cô liền lập tức mang đến một tách trà nóng. Ra khỏi cửa thì nhắc nhở hôm nay sẽ có mưa, cũng vì thế mà chuẩn bị ô. Có đôi khi Mạc Ngôn lười nấu cơm thì cô đã đặt sẵn cho hắn một xuất cơm hợp khẩu vị…
- Cảm ơn nhé…
Mạc Ngôn cầm lấy con dao dọc giấy, mở cái thùng ra…
Trong thùng giấy là một cái hộp kính gỗ, cũng khá lâu năm rồi.
Sau khi mở hộp gỗ ra bên trong có một quyển dài, Mạc Ngôn lấy ra từ từ trải nó trên bàn.
- Thương Hải Hoành Lưu, Phương Hiển Anh Hùng Bản Sắc.
Nhìn thấy bức tự này hắn đọc lẩm bẩm.
Mạc Ngôn cũng không có nghiên cứu gì thư pháp nhưng từ bức tự này hắn có thể cảm nhận được một loại khí thế.
- Ý này của lão gia là?
Mạc Ngôn hơi nhíu mày.
Trong lòng hắn khá rõ, lão gia làm việc bất luận là lớn hay nhỏ đều có mục đích gì đó.
Còn bức tự này cũng không khó lý gải đơn giản chỉ là khích lệ hậu bối và sự kì vọng mà thôi.
Lão gia là lớp anh hung kiệt xuất của thời đại trước, trong lòng có phẩm chất anh hùng cũng không khó lý giải.
Nhưng chỉ là một người đủ tư cách là chính trị gia, chỉ là một trưởng bối…bình thường rất khó tưởng tượng ông ta lại có mong kỳ vọng lớn vào mình như vậy.
Thời đại này cần ổn định, hợp tác, là thỏa hiệp, là cân đối chứ không cần anh hùng!
Đương nhiên, ở đây anh hùng cũng không chỉ là những việc hăng hái kia, cũng không phải xông pha ra chến trường đỡ đạn mới là anh hùng mà chỉ cần có năng lực và tài năng đặc biệt.
Tiến một bước thậm chí là thay đổi cả một thời đại.
Mạc Ngôn nhìn một hồi lâu cũng không thể lĩnh hội được hàm ý lão gia cất trong đó.
Thời đại đã không giống rồi… bây giờ thời đại giải trí cần gì anh hùng?
Mạc Ngôn không khỏi nhẹ nhàng bĩu môi, cảm thấy món quà này có phần lạc hậu.
- Tô Vũ, giúp tôi cất kĩ nó đi rồi mang lên tầng hai.
Mạc Ngôn miệng dặn dò kẻ dưới khi nhìn trên đề tên thì bỗng la lên:
- Từ từ đã.
Tấm tranh này đề tên cực kì đơn giản, không có thời gian chỉ có 2 chữ ít ỏi.
Nhưng hai chữ này lại khiến Mạc Ngôn kinh ngạc không hiểu.
- Vu Sơn? Đây không phải biệt danh của ông chú sao? Chẳng lẽ bức tự này chính là chú tự tay viết?
Trong ấn tượng của Mạc Ngôn cuộc sống của chú cực kì đơn giản, trong phòng ngủ chỉ có mỗi cái giường, không có chuyện gì làm thì chỉ có thích uống rượu thôi.
Đến nỗi phần vẩy mực múa bút này Mạc Ngôn cũng chưa bao giờ thấy.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới lại có thể thấy được biệt danh của chú.
- Đúng vậy, bức tự này chính là tự tay chú viết, hai chữ Vu Sơn này mình đã từng nhìn thấy ông ấy dùng bút máy viết giống nhau như đúc. Ngoài lão gia ra trên đời này ai có thể viết như thế? Chữ rất đẹp, khí thế cho dù là lúc như tâm cảnh cũng rung động đến cả tâm can.
Hắn đứng ở đó, nhìn chăm chú hồi lâu rồi có vẻ ngây ra…
Tô Vũ không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ông chủ đang tốt sao lúc này lại si đến vậy?
Chẳng lẽ nguyên nhân vì bức tự này?
Cô trăm mối tơ vò không có cách lý giải nhưng thực sự cảm thấy được trông ông chủ si thế này thực sự rất hay. Bớt chút ung dung bình thường lại như trẻ con hận là không thể ôm vào ngực để yêu thương.
Mạc Ngôn ngây ngô nhìn bức tự, Tô Vũ lại ngây ngô nhìn Mạc Ngôn, Tiểu Vân La lại tò mò nghiêng đầu nhìn hai người…
- Tô Vũ, mang giúp tôi cái bút đến đây.
Sau một lúc lâu trầm tư, Mạc Ngôn mới phân phó.
- À…
Tô Vũ đang nhìn bỗng nghe thấy tiếng Mạc Ngôn không khỏi ngẩn người ra nói:
- Ông chủ, ông bảo gì cơ?
Mạc Ngôn không để ý đến phút thất thần của Tô Vũ nói:
- Mang giúp tôi cái bút đến đây, cả cái định sắt nữa.
- Được, tôi đi lấy ngay.
Tô Vũ tỉnh lại một hồi nóng mặt, lập tức quay người đi đến văn phòng.
Chờ cho Tô Vũ đi khỏi, Mạc Ngôn nói:
- Tiểu Ách, con cảm thấy bức tự này để ở đâu thì đẹp?
Vân La nghiêng đầu suy nghĩ, chỉ chỉ lên tầng 2.
Cô có thể nhìn thấy được cha thích bức tự này, nếu thích thì tốt dĩ nhiên là không cất ở chỗ không lịch sự…
Mạc Ngôn cười nói:
- Được, nghe lời con.
Chờ Tô Vũ mang đồ tới, hắn cầm lấy bức tự lên tầng 2.
Căn phòng này đơn giản bố trí như lúc ban đầu. Hắn đứng ở giữa phòng nhìn một lúc lâu mới quyết định đặt bức tự này lên phía Đông của vách tường, hướng chính đông chính là hướng của Mạc gia.
Sau khi hoàn thành, hắn cảm thấy treo nó lên tường thì trong người lại càng khi thế.
Lúc này, hắn cũng không để ý đến tâm tính của lão gia mà nhìn về phía Vân La trịnh trọng nói:
- Vân La, quỳ xuống!
Sao lại phải quỳ xuống?
Vân La khó hiểu mở to mắt nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn nói:
- Vân La, bức tự này là chính tay ông con viết, nhìn thấy bức tự như thấy người, nhớ lấy, quỳ lạp dập đầu nhớ về tổ sư để tổ sư phù hộ…
Tiểu Vân La không hiểu nhưng cha đã nói thì phải dập đầu thôi.
Cô ngoan ngoãn quỳ xuống, như gà mổ thóc gật đầu liên tục mười mấy cái liền.
Mạc Ngôn buồn cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, tổ sư dưới suối vàng có biết cũng bị con làm cho hôn mê mất thôi.
Hắn để cho Vân La phục lạy dấu tích của ông chú, xem như đã chính thức nhận tiểu cô nương này. Chính Vân La lúc này tỉnh tỉnh mê mê không rõ ý hắn. Thực tế theo vai vế mà nói Tiểu Vân La gọi chú Mạc Ngôn là Thái gia gia ( cụ ), Mạc Ngôn biết nha đầu kia không rõ về vai vế này cũng không để ý cứ bảo cô gọi một tiếng sư gia.
Tiết mục trước tuyên truyền rầm rộ, hơn nữa sau khi Tô Cận gia nhập liên minh lại càng đông người.
Bởi vì Tô Cận là đại nhân khí, làng giải trí truyền thông cũng sôi nổi theo dõi tiết mục này,
Những việc này có đoán trước nhưng tiêu điểm không phải chỗ này mà là nhắm vào Tô Cận.
Sau khi tiết mục ra mắt mọi người mới phát hiện, ngoài tiết mục điểm sáng ra thì cùng với sự tức giận của Tô Cận còn có một người chưa bao giờ thấy.
Tô Cận chỉ đạo ngoại cảnh thì ngỗ ngược, nóng nảy nhưng khi vào trong bối cảnh thì Mạc Tuệ linh hoạt kì ảo mới chinh phục được người xem.
Sau khi tiếu mục ra mắt, ít nhất là trong phạm vi tỉnh Mạc Tuệ cũng không kém gì Tô Cận.
Dường như trong vòng một đêm, hình ảnh của cô đã lan tràn trên mạng có người thích khí chất hoa lan thâm cốc, có người thích cách nói năng ôn nhã, cười duyên cũng có người thích khuôn mặt thuần phác của cô…
Tìm tòi trên trang web cái tên Mạch Tuệ thẳng tắp một hàng dài.
Chính Tô Cận từng nói đùa với cô sau khi tiết mục ra mắt thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sẽ có lúc mệt mỏi.
Mạch Tuệ bay lên thậm chí còn ảnh hưởng đến cả cuộc sống của Mạc Ngôn.
Bây giờ mỗi lần cô đến tiểu viện 36 đầu phải lén lút chắc phía sau không có đội chó săn mới giám vào cửa tiểu viện 36. Không phải là cô lo lắng chuyện tình cảm bị truyền đi sẽ làm ảnh hưởng đến mình mà chỉ đơn giản là không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Mạc Ngôn.
- Mạc Ngôn, ngày kia có một bữa tiệc rượu anh đi cùng em nhé.
Mạc Tuệ nhảy lên đùi Mạc Ngôn, dùng mũi cọ lên cằm của hắn.
Mạc Ngôn nói:
- Anh đồng ý đi cùng em nhưng lại sợ người ta ném đá.
Mạch Tuệ ngẩn ra ngẩng đầu lên nói:
- Có ý gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Em bây giờ là nữ chủ truyền bá, tương lai như một miếng bánh to đi bên cạnh em cũng có thể bị em ăn tươi nuốt sống ấy chứ.
Mạch Tuệ cáu nói:
- Bậy bạ… Minh Viên tiến hành tiệc rượu ngay cả phóng viên cũng không cho vào, đâu có nghiêm trọng như anh nói.
Mạc Ngôn nói:
- Tiến hành tiệc rượu do Vãn Tình sắp xếp?
Mạch Tuệ ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh đi qua một lần Minh Viên, vừa mới gặp Vãn Tình nghe cô ấy nói là bạn cũ của Minh Viên.