41 Thấy Tả Y Y xuất hiện như vị khách từ xa tới, nghe xong câu không đầu không đuôi của nàng, tôi liền ngớ người. Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, một nhân viên phục vụ tới gần, nàng cầm menu hỏi Tả Y Y: "Xin hỏi muốn ăn gì ạ?" Hiệu suất phục vụ của nhà ăn này thật cao không giống bình thường.
42 "Tớ sắp phải làm chương trình, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, " Tả Y Y không kiên nhẫn nói, "Nếu như cậu không có việc gì, tớ cúp điện thoại". Không đợi tôi trả lời, trong điện thoại đã truyền đến âm báo bận.
43 Nghĩ lung tung một hồi, tôi quay đầu thấy một rổ hoa quả bày biện trên quầy, bên trong có chút ít trái cây. Tôi đột nhiên có chủ ý, nhìn Hoa Tiện Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần, tôi quyết định thực hiện kế hoạch.
44 Ngoại trừ "khiếp sợ", tôi cũng tìm không ra một từ nào khác có thể biểu đạt chuẩn xác tâm tình giờ phút này của bản thân. Hoa Tiện Lạc vẫn không nhúc nhích, để mặc tay của tôi chụp ở trên mu bàn tay nàng, chỉ mặt không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm chỗ chúng tôi chạm nhau.
45 "Thầy Trình," lúc này Hoa Tiện Lạc mới xoay người, khẽ đáp, "Tôi. . . bỏ quên đồ ở chỗ này, hôm nay vừa vặn đi ngang qua trường học, cho nên đi lên mang về".
46 Tôi không khỏi chậc chậc miệng - thầy Trình kia rõ ràng là thích Hoa Tiện Lạc nhưng không dám mở miệng, cực kỳ buồn bực và thẹn quá hoá giận mới có thể trở nên điên cuồng như vậy.
47 Tôi bất đắc dĩ cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày mới nhổ ra được một câu như vậy: "Quả thật. . . không có quan hệ gì ". Vừa dứt lời, Tả Y Y trước mắt ngay cả chào hỏi cũng không thèm, quay đầu bước đi.
48 Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tả Y Y dùng sức hất tay phải của tôi ra, mặt lại trầm xuống, giẫm giày cao gót nghênh ngang rời đi. Đối với việc đột ngột rời đi năm lần bảy lượt của nàng, sự kiên nhẫn của tôi đã sớm bị vắt sạch.
49 "Là tặng ẹ anh à?" Hoa Tiện Lạc chu đáo hỏi. Người đàn ông nhã nhặn khẽ gật đầu, hắn nhìn xung quanh cửa hàng bán hoa một chút, đẩy kính nói: "Tôi muốn hoa cẩm chướng màu đỏ, nhưng hình như trong tiệm chỉ có màu trắng.
50 Vì vậy , nàng đã mở miệng : " Chậu hoa hồ điệp hai người chọn có giá 80 đồng , cám ơn đã tới ". Cũng giống như tôi , âm thanh nàng nói rất nhẹ , nhưng tôi tin chắc , Đường Tĩnh cùng An Nghiên đều nghe được.
51 Tả Y Y sau khi nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, căn phòng chỉ còn một mình tôi lập tức an tĩnh lại, giống như trận xôn xao đột ngột vừa rồi căn bản chưa hề xảy ra.
52 Cười đến rất miễn cưỡng? Rầu rĩ không vui? Trong đầu tôi nhanh chóng hồi tưởng đến việc làm của mình vừa rồi: Không biết nha, tôi vẫn luôn biểu hiện rất vui tươi nha.
53 Nghe xong lời nói này của Trần Kiệt, trong lòng của tôi giống như nhiều hơn chút gì đó, đồng thời cũng ít đi chút gì đó. Dù sao, sau khi ăn xong bữa cơm Tây khó chịu này tôi biết rõ chính mình nên làm cái gì — tôi thậm chí đã có chút không thể chờ đợi được.
54 Vô lực giơ tay ấn sáng nút thang máy, tôi lại cúi người xuống xoa mắt cá chân đau kinh khủng. Cửa thang máy mở, bên trong không có người. Tôi chậm chạp mà tiến vào, có chút xúc động muốn ngồi trên mặt đất, nhưng lại cảm thấy mình chưa sa sút đến mức độ như vậy.
55 Khi tôi mang lại giày cao gót, theo Tả Y Y trở lại thang máy, tôi có một loại cảm giác - cuộc sống sẽ từ thời khắc này bắt đầu trở nên không giống với lúc trước rồi.
56 Nghe Tả Y Y giọng ngạo mạn cái gì đều hiểu biết kia, tôi bất đắc dĩ mà nhíu mày : " Làm sao cậu biết. . . . ". Nàng trả lời đương nhiên: " Tớ đương nhiên biết.
57 Đúng vào lúc này, tôi nghe được chỗ cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa - người đàn ông nhã nhặn cũng nghe được rồi. Hắn không hề để ý tới quả cầu thủy tinh bên chân nữa, chỉ cầm chắc dao, nhanh chóng nghiêng người đi tắt đèn, sau đó áp vào bên tường không hề động đậy chỉ còn chờ người ngoài căn hộ mở cửa đi vào.
58 Cất kỹ bộ đàm, tiểu Vương lại gọi điện cho thợ mở khóa gần đó đổi khóa cửa cho Hoa Tiện Lạc. Tiếp theo, tiểu Vương không hiềm mà hỏi Hoa Tiện Lạc mấy vấn đề, sau đó lại trịnh trọng nói xin lỗi vì "Có kẻ trộm xâm nhập".
59 Giống như ăn phải đòn đau, chú Trương mím chặt môi, sắc mặt trở nên khó coi còn hơn tiểu Vương bên cạnh. Lúc này tôi mới hưng phấn mà cười ra tiếng, chỉ kém không có vừa vỗ tay vừa ủng hộ.
60 "Hoa Tiện Lạc?" Tôi không thể tin được mà lặp lại cái tên kia một lần nữa. "Vì phỏng vấn cô ta, chúng tớ tìm rất nhiều tư liệu, " Tả Y Y kề sát mặt vào, gần như là dán lên mặt của tôi, nàng cười hỏi, "Có phải rất muốn hỏi tớ về chuyện của cô ta?" Biết là nàng đang cố ý lấy tôi giễu cợt, vì vậy liền cố sức đè lòng hiếu kỳ xuống, tôi giả bộ nói như không có chuyện gì: "A, đây là chuyện công việc của cậu, tớ làm sao không biết xấu hổ mà còn hỏi đến".