41 “Thảo nào Yangtze cứ sủa con quạ đó mãi. Cứ như nó biết có chuyện gì không ổn vậy,” Elena nhớ lại. “À, Stefan này… “ Còn gương thì sao? Em nhớ là chưa bao thấy bóng anh trong một tấm gương nào cả.
42 Một lát sau, Elena gượng dậy gọi điện cho Bonnie. Cô bạn hào hứng nói huyên thuyên không ngừng nghĩ. Ý Elena là sao, có chuyện gì bất thường xảy ra sau khi cô và Stefan bỏ về không à? Chuyện bất thường chính là chuyện hai người đùng đùng bỏ về ấy chứ! Không, anh chàng Damon đó chẳng nói gì về Stefan cả, anh ta chỉ ở lại một lúc rồi biến mất luôn.
43 Elena giật mẩu giấy khỏi bảng, vò nát nò, nhưng trước đó đã kịp lướt mắt qua dòng chữ. Nhìn thoáng qua là những lời lẽ đã in hằn trong óc cô. Mình cảm thấy như có ai đã làm anh ấy tổn thương nặng nề trong quá khứ mà anh không bao giờ vượt qua được.
44 “Anh chàng đó là kẻ giết người sao? Cái anh chàng đã hôn mình ấy hả?” “Bình tĩnh đi, Bonnie. ” Như mọi khi, sự hoảng loạn của người khác lại khiến Elena có phần điềm tĩnh hơn.
45 “Ờ, trông Vickie có vẻ không bình thường thật, nhưng mình sẽ không gọi đó là quái gở. Không hẳn vậy,” Meredith nói. Rồi cô bạn thêm vào, “À mà khoan…” Vickie đang cởi nút áo len ngoài.
46 Vickie quay người chân trần bỏ chạy khỏi nhà ăn, bỏ lại Elena đứng chết trân. Chương 8 “Các cậu thấy hành động của Vicky lúc ở trường có gì lạ không? Ý mình là ngoài những chuyện ai cũng thấy ấy?” Bonnie hỏi, liếm láp lớp kem chocolate dính trên ngón tay.
47 “Sao cậu lại nói thế hả?” Cô hỏi, quay sang Bonnie. “Này, làm gì có ai ngoài đó,” Meredith dịu dàng bảo. “Trừ khi cậu tính luôn cả lũ chim chóc. ” Elena xoay người lại nhìn.
48 “Tôi nghĩ rằng lái xe là cách kín đáo nhất để rời khỏi thị trấn,” Stefan giải thích. “Tôi không muốn cảnh sát bám theo. ” “À há. Và đó là lý do cậu muốn mượn xe tôi?” “Phải.
49 Elena cũng không thấy. Nhưng kiểu gì thì cô vẫn đi. Cô nhờ dì Judith nhắn lại với Stefan, cho anh biết cô đi đâu. Giữa hai dì cháu vẫn kéo dài một bầu không khí gượng gạo.
50 Trong lúc cô đứng đó quan sát, không hề nhúc nhích, thì thình lình hình ảnh trong gương bắt đầy quay vòng tròn như đang khiêu vũ. Nỗi kinh hoàng ập lấy Elena.
51 Sao, tôi không dám à? Elena dùng ánh mặt đáp lời. Cô ngang ngạnh cầm tay hắn ta, giữ nguyên nó trong vài giây như để trêu tức Damon, rồi đưa ngón tay đó lên môi mình.
52 Elena một tay vung lên bảo vệ đôi mắt, tay kia đánh con quạ. Cô vẫn la hét không ngừng. Cô không tài nào thoát khỏi nó, đôi cánh khủng khiếp cứ đập điên cuồng, phát ra âm thanh nghe như thể cả ngàn cỗ bài đang bị xáo cùng lúc.
53 Elena chầm chậm quay đầu sang bên và vén tóc lên. Cô suýt kêu thành tiếng khi nhìn thấy thứ gì bên dưới. Hai vết thương nhỏ, mới toanh, còn há miệng trên làn da nơi cổ Elena.
54 “Được rồi, được rồi,” Bonnie bảo. “Nếu bồ gớm nó đến thế thì để mình nói bố đưa bồ về. ” “Cậu cũng phải đi với mình,” Bỗng nhiên Elena nhận ra răng trong căn nhà này Bonnie cũng chẳng được an toàn gì hơn cô.
55 Ôi Stefan, phải chi mà anh biết, Elena nghĩ thầm. Món quà đã đến trễ một đêm. Mặc cho những nổ lực của cô, một giọt nước mắt rơi xuống, rớt trên những chiếc lá xanh thuôn dài.
56 Đêm qua mình nằm mơ lạ lắm,” Bonnie nói. Tim Elena nhảy dựng lên. Cô đã bỏ một ngọn cỏ roi ngựa vào balô của Bonnie, tuốt dưới đáy, cô bạn sẽ không thể nhìn thấy.
57 Nước bọt dâng lên trong miệng Elena, và cô ráng nuốt xuống. “Dồng thời là một kẻ quen thuộc với trường học. Vì nếu muốn đăng rao vạt riêng tư, người ra phải điền vào mẫu đăng ký trong một tiết học báo chí nào đó,” cô nói.
58 Căn phòng thoạt trông như không có ai cả. Rồi Elena nghe có tiếng rì rầm vọng lại từ một hốc tường nhỏ ở phía sau, và cô nhìn thấy của buồng tối rửa ảnh chỉ khép hờ.
59 “Anh vẫn muốn em dẹp đi. Hãy đợi đến ngày lễ Những Người Sáng Lập đã, rồi em sẽ được xem Công Chúa Băng Giá tan chảy thành nước. ” “Và được nói lời tạm biệt với Stefan.
60 Lại là do lỗi của Damon. Tất cả mọi thứ đều do lỗi của Damon, trừ quyển nhật ký. Elena chẳng có ai để đổ tội ngoài chính bản thân mình. Phải chi cô đừng viết gì về Stefan, phải chi cô đừng để quên nó trong phòng khách nhà Bonnie.