81 Elena lùi lại, không hề lên tiếng hay ra dấu mời mọc, để khung cửa trống không. Cô thấy một tia lửa lóe lên trong đôi mắt thăm thẳm không đáy của Damon, và đứng nhìn hắn ta hăm hở bước về phía mình.
82 Elena không ngước lên nhìn khi hắn ta tiến đến bên mình, nhưng cô cảm nhận được không khí chuyển động chung quanh khiến cô run rẩy. Rồi bóng tối mênh mông mềm mại bao trùm lấy Elena, như đôi cánh của loài chim lớn.
83 Nhưng như vậy cũng có khác gì đâu ? Trừ khi mình có thể nghĩ ra một kế hoạch nào đó, không thì khi mọi chuyện kết thúc, mình cũng chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm nữa.
84 Ngày mai mình sẽ biết thôi mà. Chúa ơi, phải chi chuyện này kết thúc rồi. Chẳng biết làm sao mình sống nổi cho đến lúc đó đây. Elena chuồn khỏi nhà mà không nói cho dì Judith biết cô đi đâu.
85 Stefan trông càng lúc càng ngỡ ngàng, giống như thể chuyện này hoàn toàn không giống như những gì anh đã hình dung. Elena lúng túng tìm lời để diễn đạt.
86 Tất cả những chuyện khác cô đều quên mất. Cũng giống như thuở ban đầu, Elena cảm thấy gần như có thể đọc được suy nghĩ của Stefan. Hai người đã được kết nối với nhau, là một phần của nhau.
87 « Anh giữ lại chiếc nhẫn vì đó là biểu tượng của Katherine, để anh có thể giữ nàng ấy lại trong tim mình. Nhưng giờ anh lại muốn nó là biểu tượng của một thứ khác nữa » Stefan lại ngập ngừng, gần như không dám nhìn vào mắt Elena.
88 “Chúng ta sẽ ở bên nhau” Elena lặp lại, và ngả đầu vào vai Stefan, hạnh phúc vì được ngừng suy nghĩ một lúc và chỉ tận hưởng khoảnh khắc đó. Thứ Sáu, ngày 29 tháng Mười Một, Nhật ký yêu dấu, Đã khuya lắm rồi nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
89 Bonnie chồm người ra trước, thở phì phì vì hài lòng. Caroline mặc quần jeans với áo len dày, mang theo một dạng như túi dây rút màu trắng, không to lắm, nhưng đủ để cất một quyển nhật ký nhỏ.
90 Elena lén đưa mắt nhìn sang khi Caroline bắt đầu thay y phục. Chiếc túi kia rồi, ngay dưới chân ả. Elena cân nhắc đến chuyện nhào tới giật lấy nó, nhưng bà Grimesby vẫn còn trong phòng.
91 Vẻ kinh ngạc của cô không thoát khỏi mắt bà Grimesby. “Đó là một chiếc túi xách tay, tiền thân của chiếc túi xách hiện đại ngày nay,” bà từ tốn giải thích.
92 Elena ngồi ở một vị trí lý tưởng để mục kích màn kịch nhỏ diễn ra vào khoảng giữa bữa trưa. Trái tim cô muốn nhảy ra ngoài khi thấy Stefan làm bộ vô tình lướt ngang qua bàn Caroline.
93 Suốt lúc John biểu diễn, Caroline cứ tìm cách chơi trội hơn cậu. Cô ả mỉm cười với khán giả; lắc lắc mái tóc, nâng lên nâng xuống chiếc túi đeo bên hông.
94 Chắc do mắt cô có vấn đề hay sao. Ánh đèn sân khấu và đèn flash máy ảnh hẳn đã làm cô quáng mắt rồi. Elena thấy mình sắp ngất đến nơi, cho nên nếu cô có trông gà hóa cuốc thì cũng chả có gì là lạ.
95 Có tiếng vỗ tay rời rạc và lơ đãng khi Elena đọc xong, rồi ông thị trưởng lên thông báo những tiết mục còn lại cho buổi chiều hôm đó. Vậy là mọi thứ đã xong, Elena có thể đi.
96 “Thôi đi!” Elena bảo Damon. Hắn ta làm ra vẻ ngạc nhiên một cách lịch sự. “Cái gì kia?” Dì Judith hỏi. “Thôi đi!” Elena lại bảo Damon. “Anh biết tôi muốn nói gì mà.
97 “Anh ấy không phải là ‘cái thằng đó’,” Elena lặp lại, giọng lạnh như nước đá. “Anh ấy tên là Stefan và là người cháu quan tâm nhất trên đời. Và cháu đã đính hôn với anh ấy.
98 Từ từ giảm tốc để rẽ vào con dốc ngoằn ngoèo dẫn đến nhà trọ, Elena thấy hình như những suy nghĩ trong đầu cũng dần chậm lại. Ừ thì… cô chẳng giận hờn gì đám bạn mình.
99 Có thứ gì đó… ngoài kia. Thứ gì đó… rất xấu xa… “Không,” Elena thì thào. Cô không thể nhìn thấy nó, nhưng cô có thể cảm thấy nó như một cái bóng lớn đang đùn lên phủ chụp lấy mình, che mờ cả bầu trời.
100 Thứ đó vẫn đuổi theo cô. Giờ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đang nện thình thịch trong óc Elena. Cô phải băng qua dòng nước chảy để cắt đuôi nó. Thêm nhiều ánh chớp lóe lên.