21 Đường Duyệt vẫn kiên trì ở lại Đường Gia Bảo. Cho dù Hách Liên Minh Ngọc có khuyên giải thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn một mực nói một câu duy nhất: “Ta muốn đợi đại ca quay trở về”.
22 Đường Duyệt vừa bước vào cửa quán trọ thì Thương Dung đã lập tức nhận ra nàng. Cho dù nàng đeo mạng che mặt. Gương mặt bị che gần hết chỉ chừa lại đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng chàng mới nhìn qua đã nhận ngay ra nàng.
23 Trên đường đi, Hiên Viên Trì Trì trò chuyện với Đường Duyệt đi bên cạnh kiệu với vẻ thân thiết như với một người bạn. Nàng nói: "Tất cả những người đứng đầu của các môn phái lớn trong võ lâm như Phổ Đà, Hoa Sơn, Thiên Đài, Thái San, Côn Luân, Mạc Can, Linh Đài đều đã buông kiếm đầu hàng.
24 Tiểu Liên bưng một hộp tráp gỗ đàn hương từ bên ngoài đẩy cửa vào. Thấy Tô Mộng Chẩm đang ngồi trên ghế, cậu ta hỏi một cách thăm dò: "Công tử?". Tô Mộng Chẩm không trả lời.
25 Thi thể của Liễu Tam Nguyệt là do Tô Mộng Chẩm và hai vị đường chủ đích thân đưa về. Khi Tần Thời Vũ là người đi thứ hai bước vào cửa, Đường Duyệt nghe thấy tiếng kiếm lanh canh bên người hắn.
26 Tiểu Liên đẩy cửa phòng, giật thót người, một cô nương với khuôn mặt thanh tú đang đứng ở cửa, dường như cũng đang có ý định dẩy cửa đi ra. Thấy Tiểu Liên ngạc nhiên, nàng mới ngượng ngập vuốt nhẹ lọn tóc mai hai bên, khẽ chỉnh lại y phục rồi mới từ từ len qua người Tiểu Liên đi ra.
27 Hoa trong hoa viên vẫn chưa nở. Thương lão phu nhân cho người chuyển một gốc hao mai vào trồng ở nơi này. Bà đang ngửi mùi hương cảu cây hoa mai. Dường như cuối cùng bà cũng tìm thấy một chút hy vọng, bà bật cười.
28 Đôi mắt nàng trở nên rất lạnh lùng. Âu Dương Tiếu Thiên bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, toàn thân nổi hết da gà: “Tô giáo chủ, ngươi…”. Đường Duyệt nói: “Âu Dương Tiếu Thiên, Đường bảo chủ luôn coi ông là bằng hữu tốt nhất.
29 Hiên Viên Lãng Nhật đột nhiên nhìn hắn, đôi mắt ẩn giấu một sự hỗn loạn. Cuối cùng ông ta chầm chậm nói: “Xem ra người vẫn đang đợi người nào đó”. Tô Mộng Chẩm khẽ cười, đáp: “Ngươi rất hiểu ta.
30 Thương Dung đã chết rồi. Đường Duyệt vì nghe thấy câu này mà trở nên đờ đẫn. Chết rồi sao? Nàng vẫn còn mong muốn được quay lại bên chàng, chờ đợi chàng mỉm cười mà nói: “Đừng lo lắng gì cả, ta tha thứ cho nàng”.
31 Đường Duyệt cuối cùng cũng ra khỏi Tô phủ. Nàng không biết sẽ phải đi đâu để tìm được người trong giấc mộng đó. Nàng chỉ biết cứ thế đi về phía Nam. Trên đường đi, nàng phải làm thuê để kiếm chút lộ phí.