"Tôi nghĩ..sao chúng ta không thử tổ chức buổi tiệc theo phong cách cổ điển, thì sẽ như thế nào?"
"Còn có.." Lục An Kỳ ngừng một chút, cô lấy một tờ giấy ăn ra xếp thành hình hoa hồng, sau đó lấy di động trong túi xách của mình ra tải về 2 mẩu thiệp, rồi nói.
"Về việc PR tôi nghĩ ra 1 cách, anh có thể đặt người ta tự xếp thủ công hoa hồng bằng giấy, sau đó ướp mùi nước vào hoa giấy đó, dán lên tấm thiệp, tuỳ vào người được mời là nam hay nữ, mà ướp mùi hương vào đó."
"Còn thiệp mời thì anh có thể chọn những loại thiệp mở lên như phong thư, để in hình bộ sản phẩm nước hoa của anh vào mặt trong tấm thiệp mời, tôi có chọn được 2 mẩu thiệp này, anh hãy xem qua."
Nói rồi cô đặt di động lên bàn cho Tiếc Gia Cường xem thử 2 mẩu thiệp khi nãy cô đã tải về, sau đó tiếp tục trình bày.
"Khi họ cầm tấm thiệp sẽ thấy bên ngoài là hoa hồng bằng giấy nhưng lại có mùi hương chân thật, họ sẽ ấn tượng vì chưa có ai dán hoa giấy trên thiệp mời, và khi họ mở thiệp mời ra, bên trong lại có hình sản phẩm, như vậy sẽ không mất quá nhiều chi phí PR sản phẩm, mà vẫn có thể gián tiếp mang hương thơm và hình ảnh sản phẩm đến tận tay họ."
Lục An Kỳ nói một lượt ý nghĩ của mình, cho tới lúc nói xong,mới ngước lên nói với Tiếc Gia Cường: "Anh thấy có được không?"
Đợi gần 20 giây, phát hiện anh vẫn nhìn cô, nhưng lại trả lời, khiến cho nụ cười trên môi của Lục An Kỳ có hơi cứng ngắt.
Cô chợt suy nghĩ "Chẳng lẽ mình đã nói quá nhiều? có khi nào lại nói sai chổ nào không?" Lục An Kỳ cắn cắn môi dưới quay sang nhìn Hàn Chí Dương, lại thấy anh đang nhìn cô.
Lục An Kỳ mặc dù không biết vì sao lại nhìn cô như thế, nhưng vẫn thầm mắng bản thân sao lại đi nhiều chuyện làm gì, chẳng phải im lặng sẽ tốt rồi sao? bây giờ họ nhìn chằm chằm như vậy, hẳn sẽ chẳng có gì tốt.